Ánh trăng rất đẹp, mọi vẻ đẹp dường như đều rót hết vào trong nước suối.
Nước chảy róc rách, Chu Lạc cởi hết quần áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi, cảm thấy cái lạnh xuyên da thịt, lại bắt đầu lo lắng cho cô:
"Em vẫn thường đến đây theo thói quen, nếu chị cảm thấy không..."
Nam Nhã bắt đầu cởi quần áo thay cho câu trả lời.
Cô cởi chiếc sườn xám ra, tháo bỏ đồ trang sức dùng hàng ngày. Thân thể trắng nõn, trần trụi hiện ra trước mắt Chu Lạc. Cậu bất ngờ, ngây người sững sờ nhìn cô.
Nam Nhã trần truồng bước vào trong dòng nước, giống như nữ thần Venus trong tranh sơn dầu bước ra.
Cô ngâm mình trong nước, mái tóc dài tản ra, trong dòng nước chảy róc rách, thân hình lõa thể của cô cân xứng thon dài, trắng đến mức không thể tin được, như trăng rằm soi bóng trong nước.
Chu Lạc theo sát phía sau, suối nước lạnh buốt thấu xương, trong nháy mắt gió núi đã làm đông cứng cả người cậu, hàm răng Chu Lạc va vào nhau cầm cập, hai chân run rẩy. Cắn chặt răng cậu nhanh chóng bước vào trong nước, dường như có nghìn cây kim đang đâm vào xương cốt cậu.
Những khi hai người từ từ bơi ra giữa dòng suối, cái lạnh dần với đi, làn nước như ấm lên, mát lạnh lại ngọt ngào khiến cho người ngâm mình trong đó cũng quên mất mọi sự hỗn loạn của thế tục, chỉ còn sự bình yên.
Nam Nhã bơi một hồi, đến chỗ nước cạn, cô thả mình trôi theo dòng nước, nhắm mắt lại, nước chảy cọ rửa thân thể của cô. Chu Lạc theo sau, đưa ngón tay ra sờ mặt cô thăm dò, cô mở mắt ra, ánh trăng in trong đôi mắt hoa đào.
Nam Nhã hỏi:Sao vậy?
Chu Lạc nói:Em thấy lo cho chị.
Nam Nhã ngồi dậy, ôm lấy người nói:
"Chị không thấy lạnh, trước đây chưa từng đi bơi trong mùa đông thế này, không ngờ lại rất tuyệt, hoàn toàn không thấy lạnh."
Chu Lạc cũng ngồi xuống bên cô:
"Em không hỏi chị điều này."
Vậy hỏi điều gì?
Chị vẫn ổn chứ?
"Chẳng phải vừa nãy cậu hỏi rồi sao?" Nam Nhã nói:Chị không sao.
Chu Lạc hỏi:Thật sự?
Nam Nhã nở nụ cười cực nhạt, nói:Cậu không tin?
Chẳng có cô gái nào nhưu cô, gặp phải chuyện nhục nhã như vậy, thế nhưng phản ứng đầu tiên không phải che giấu vết thương mà là phải nghiêm phạt kẻ đã gây ra chuyện đó. Tìm cách trừng trị thích đáng những kẻ không có lương tâm kia!
Cậu nói:
"Không những không chịu nổi một đòn, chị còn quá mạnh mẽ, cũng quá tàn nhẫn với bản thân mình!"
Nụ cười trên môi Nam Nhã khựng lại, nhìn sâu vào mắt cậu vài giây, sau đó chuyển sang nhìn ánh trăng in trong làn nước, nói:
"Cũng chưa đến mức muốn chết, có nhiều chuyện chẳng đáng là gì."
Chu Lạc thấy vết thương trên vai, trên ngực, và cả trên trán cô nữa, hỏi:Có đau không?
Nam Nhã cúi đều liếc mắt nhìn nói:Hiện tại không đau.
Nhưng Chu Lạc nói:Em hận bọn họ.
Đêm gió thổi qua, bờ vai lộ trên mặt nước rét buốt, Chu Lạc vẫn không nhúc nhích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!