Trên cái trấn nhỏ này, mỗi người đều trôi qua như thế, bình thường, huyên náo, mục nát. Mặt trời vẫn đều đặn mọc lên, người kinh doanh vẫn mở cửa hàng theo thường lệ, đám đàn bà con gái vẫn tụ tập trong tiệm tạp hóa buôn dưa lê hết chuyện này đến chuyện khác theo thói quen.
Không ai biết, có một người con gái đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi cái trấn nhỏ này.
Ngoại trừ Chu Lạc.
Băng qua con đường chính trong trấn Thanh Thủy, đi ngang qua những con phố quen thuộc, Chu Lạc cảm thấy chán ghét muốn vứt bỏ mọi thứ.
Nam Nhã phải đi.
Từ Nghị lấy sinh mệnh con gái ra uy hiếp ép buộc Nam Nhã phải rút đơn ly hôn về. Dây dưa hơn ba năm vẫn không thể cắt đứt được, cô đã tuyệt vọng với cái trấn nhỏ này từ lâu. Trước đây Uyển Loan còn nhỏ, cô sợ con bé chợt khóc sẽ thu hút ánh mắt dị nghị của đám người ngồi lê hóng chuyện.
Hôm nay thì khác, cô có thể dẫn Uyển Loan lén rời khỏi, ra đi mãi mãi.
Cô nói rất đúng, cô không rảnh đi lo lắng đến mối tình không bị thế tục quấy rầy của cậu thiếu niên.
Để thuận lợi trốn đi, Nam Nhã cố tỏ ra bình thường, mọi việc vẫn diễn ra theo thói quen. Cũng không để cho bất cứ ai hoài nghi, đến lúc đó chỉ cần nói dẫn Uyển Loan vào thành phố tìm bà, không mang theo hành lý, cũng không ai phát hiện ra.
Cô chỉ nói cho mỗi cậu biết.
Nếu chẳng phải cậu không cẩn thận tự sát nằm viện, có lẽ cô cũng không nói chuyện này với cậu, để cậu cùng những người trong trấn này, bỗng một ngày nào đó đột nhiên phát hiện ra cô đã mất tích. Nhưng cô lại nói cho cậu biết, không nỡ để cậu thương tâm.
Trong lòng cô, cậu không giống như những người khác. Nhưng không giống thì có ích gì? Cô vẫn phải đi, cũng không nói là sẽ đi đâu. Cô không muốn có bất kỳ dính dáng gì với ai ở trong trấn này.
Chu Lạc sầu não vô cùng, bước chân vô định đi trên đường chợt ngừng lại.
Hiện giờ cậu đang đứng trong hành lang bệnh viện, Trần Quân đi cùng với cậu đến bệnh viện kiểm tra, cậu chợt dừng lại đưa tay chống tường, tim đập mạnh loạn nhịp và thất thần.
Trần Quân gãi đầu, đột nhiên kéo Chu Lạc qua, lôi cậu đi vào chỗ cầu thang.
Chu Lạc chán ghét đẩy ra.
Trần Quân buông tay, rất tức giận:
"Trong trấn có biết bao đàn bà con gái, cậu yêu ai cũng được, sao lại yêu cô ta?"
Chu Lạc cả kinh:Cậu nói cái gì?
Trần Quân nói:
"Chỗ tường thấp hôm trước tớ thấy cậu nhảy ra đó, tớ đã nhảy sang bên kia xem rồi. Lúc đầu tớ còn không tin, không ngờ thật sự là cô ta."
Sau lưng Chu Lạc đổ đầy mồ hôi lạnh:Cậu...
Trần Quân thấy cậu như thế, cũng chẳng nói hay giận gì nữa:
"Tớ là người như vậy sao?"
Chu Lạc lặng lẽ một lát, nghiêng đầu sang chỗ khác nói:
"Là tớ quấn lấy cô ấy. Nhưng nếu chuyện lộ ra, cô ấy sẽ bị chỉ trích." Cậu mờ mịt trong chốc lát, bỗng cười:
"Chẳng có gì phải lo cả, dù sao cũng chẳng còn cơ hội nữa."
Trần Quân chỉ hận rèn sắt không thành thép, bị Chu Lạc làm cho tức chết:
"Đã biết không có cơ hộ, cô ta chẳng những có chồng mà còn có con, cậu bị mù rồi à? Còn tự sát vì cô ta nữa, tớ cũng sắp bị cậu làm cho phát điên rồi đây!"
Chu Lạc thở dài, bất đắc dĩ xoa xoa đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!