Chương 21: (Vô Đề)

Vote

Chu Lạc giải bài tập được một nửa đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện mình đang ngồi ở trong lớp học. Trời đông chạng vạng lờ mờ thê lương. Ánh đèn huỳnh quang sáng không chân thật, các học sinh vùi đầu căng thẳng ôn tập, trên bảng đen viết hai chữ cố gắng thật to.

Chỉ trong chớp mắt, cậu cảm thấy hoảng hốt, cậu không biết vì sao mình lại ở đây, thậm chí còn không nhận ra nơi này là nơi nào, cái bàn kia, những người ngồi cùng lớp kia, những chữ trên bảng kia, chúng có liên quan gì đến cậu?

Hả? Cậu đã là học sinh lớp 12, cậu thiếu niên chẳng biết trời cao đất rộng là gì, bước vào độ tuổi này, trước mắt hoàn toàn chẳng có gì cả, thế nhưng cái gì cũng muốn có, còn vọng tưởng tương lai sẽ đạt được nó. Cuồng vọng đến mức nào, tự đại đến mức nào và quái gở đến mức nào?

Cho nên bây giờ cô ném cho cậu một đòn cảnh cáo, cậu còn quá trẻ, cậu quá ưu tú, cậu thích ca sĩ cô thích, cậu yêu thơ cô yêu, cậu nguyện ý cố gắng, nguyện ý gánh trách nhiệm nhưng tất cả đều là vô ích. Cậu có thể làm tốt tất cả nhưng cô lại không để mắt đến.

Ai nói tuổi trẻ không biết buồn thì chắc chắn người đó chưa từng yêu ai khi còn ở thanh xuân.

Chu Lạc đau đến mức co rúm người, gục đầu xuống mặt bàn.

Cậu thống khổ, bi phẫn, ấm ức, vung chân đạp mạnh một cái, chiếc bàn nảy lên bần bật. Mấy cô cậu ngồi phía trước giật mình quay xuống nhìn cậu.

Thầy giáo cũng đưa mắt nhìn sang:

"Chu Lạc, chuyện gì vậy?"

"Em thấy không được khỏe." Giọng cậu yếu ớt như có như không.

"Sắp hết giờ học rồi, hết tiết em về nghỉ ngơi sớm nhé." Thầy giáo luôn lo lắng đến sức khỏe của học sinh:

"Bảo bạn nào đó đưa em về nhà."

Trần Quân đang muốn trốn học, lập tức đứng dậy dìu Chu Lạc. Chu Lạc chẳng còn lòng dạ đâu mà quan tâm mấy thứ linh tinh, phiền chán hất tay cậu bạn ra, khoác cặp sách lên vai đi ra ngoài.

Chu Lạc bước ra khỏi lớp học, nhìn trấn nhỏ dưới chân núi, nhìn về phía nhà của cô. Nghĩ thầm, cậu đã đau khổ đến mức này vì cô, thế nhưng cô lại chẳng hay biết gì, nỗi đau khổ trong trái tim cậu như muốn trào ra, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười co quắp đau đớn.

Vừa cười vừa lắc đầu, cậu lắc lư như muốn đổ, chẳng khác nào gã say rượu loạng choạng bước đi trên đường.

Trời đông sớm tối hơn bình thường, tiết cuối cùng cũng trôi qua, sân trường chìm trong màu xám xịt. Ngôi trường giống như một chiếc đèn lồng lớn, tiếng chuông tan trường nhanh chóng vang lên, sân trường vắng vẻ thoáng chốc trở nên rộn rã. Các học sinh chạy ào ra ngoài cổng trường.

Chu Lạc bước xuống sân.

Trần Quân nhận ra điều bất thường, bước theo cậu xuống sân, Chu Lạc ngồi trên bậc thang, không nói tiếng nào.

"Lạc, cậu thấy khó chịu ở đâu? Đừng ngồi ở đây, gió lạnh lắm."

Chu Lạc không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu lên.

"Lạc, về nhà thôi, coi chừng ốm bây giờ."

Tớ muốn uống rượu. Chu Lạc nói.

Cái gì?

...

Bóng đèn cuối cùng trong dãy phòng học cũng đã tắt ngúm, sâm trường chìm trong đêm đen, chẳng khác nào ngôi mộ hoang rộng lớn.

Gió bắc thổi tiêu điều, Trương Thanh Lý thở hổn hển chạy qua cổng trường, một mạch chạy vào trong, luôn miệng mắng Trần Quân:

"Cậu điên à? Cậu ấy báo uống rượu, cậu liền đem rượu cho cậu ấy uống?"

Trần Quân vội vàng đi theo phía sau đỡ, mệt mỏi thở phì phò:

"Trong lòng cậu ấy không vui, chỉ muốn mượn rượu giải sầu, khuyên sao cũng không chịu về nhà. Tớ nghĩ cho cậu ấy uống chút rồi sẽ ngoan ngoãn nghe lời khuyên can, ai ngờ cậu ấy vớ được rượu là uống mãi không chịu buông. Tớ sợ lớn chuyện cũng không dám tìm dì Quế Hương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!