"Chơi suốt cả đêm, đã ăn gì chứ?" Nam Nhã mở nắp bếp lò, xoay người đi đến bàn ăn, nói:
"Chỉ còn ít thức ăn thừa buổi tối và một chén cơm, ăn không?"
Bụng Chu Lạc réo lên vì đói, cô lại chịu đích thân xuống bếp, người được lợi như cậu dĩ nhiên chẳng thể cự tuyệt:
"Giờ chị có đưa em cái ghế, em cũng ăn."
Nam Nhã tiện tay đẩy một cái ghế đến trước mặt cậu:Ăn đi.
Chu Lạc cười ha ha.
Nam Nhã liếc nhìn cậu:
"Ăn ghế cũng vui vậy à?"
"Em sắp chết đói rồi đây!" Chu Lạc vừa cười ngốc nghếch vừa xoa bụng.
Lửa được nhóm lên, trước tiên Nam Nhã đổ cơm vào chảo, hạt cơm nảy lên tanh tách.
Trong bếp không bật đen, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ, Chu Lạc cảm thấy như vậy cũng hay, ánh trăng mông lung, ngay cả bóng lưng của cô cũng mờ nhạt.
Vậy là đủ rồi.
Đêm nay cậu đã ôm cô, cô mới bước ra từ trong chăn, cả người ấm áp, mềm mại, còn có mùi sữa thơm dịu, cậu ôm nhẹ nhàng, sợ mạnh tay sẽ vỡ tan.
Chỉ nghĩ thế thôi, khuôn mặt cậu thiếu niên lại cười tươi.
Mặc dù lấy thời khắc giao thừa làm cái cớ nhưng cậu cũng không dám lỗ mãng, chỉ ôm nhau vài giây liền buông ra. Cảm giác một khắc kia cũng đủ làm cậu bồi hồi thật lâu.
Khoảnh khắc ngàn năm giao thoa, cậu và cô cùng nhau vượt qua, cô cũng ghi nhớ trọn đời này.
Nụ cười mập mờ bỗng hóa thành mãn nguyện.
Nam Nhã chẳng biết suy nghĩ trong đầu của cậu thiếu niên đang ngồi sau lưng, sau khi rang xong cơm trong chảo, mùi thơm bay ra. Chu Lạc cảm thấy bụng đói cồn cào:
"Rau cần xào thịt bò?"
Ừ.
Thơm thật đấy! Chu Lạc hít mũi ngửi.
Chẳng mấy chốc đĩa cơm rang đã hoàn thành, Nam Nhã đặt đĩa cơm trước mặt cậu. Chu Lạc nuốt nước bọt, Nam Nhã khoác áo ngồi bên cạnh.
Ánh trăng sáng tỏ, cô tiện tay cầm một chuỗi hạt châu lên xỏ, ngẩng đầu thấy cậu ăn vồ vập, bất giác cau mày:Ăn như chết đói ấy!
Vì chị nấu ngon mà.
Chu Lạc vừa ăn vừa nói.
Nam Nhã khinh thường:Miệng ngọt nhỉ?
Chu Lạc oan uổng:Em nói thật.
"Thức ăn thừa thì ngon gì?"
"Khi trộn tất cả lại thì có hương vị riêng, rất vừa miệng. Không tin chị thử xem?" Cậu múc một thìa đưa tới trước miệng cô.
Nam Nhã quay đầu đi chỗ khác, lúng túng nở nụ cười, không nói gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!