Chu Lạc bỏ cặp sách xuống, kẹp bài thơ đã chuẩn bị trước vào trong vở, lại cầm bút viết thêm một hàng chữ lên đó.
Sau khi làm xong, cậu đứng nguyên ở đó chờ thêm mười phút, mới lấy lại dũng khí đẩy cửa ra, đóng cửa sau lại chậm chạp hơn bình thường rất nhiều, đi vào gian phòng bên cạnh, vén rèm lên.
Nam Nhã im lặng và chăm chỉ ngồi bên quầy hàng đối chiếu sổ sách, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chu Lạc cũng làm bộ như không biết gì, lôi cái ghế ra, ngồi như đang cưỡi ngựa, tiến đến quầy hàng gọi:Chị!
Nam Nhã ngước mắt lên nhìn cậu, mỉm cười:Chuyện gì?
Trái tim Chu Lạc thoáng đau tựa như dao cứa.
Có lẽ rất nhiều ngày trước cô cũng từng gặp nhiều chuyện còn bi thảm hơn hôm nay, nhưng cô vẫn cất giấu tất cả rất kĩ lưỡng, không để ai nhận ra.
Cậu cũng cất giấu.
Chu Lạc cởi áo khoác đồng phục ra, sờ chiếc áo len màu đen mặc trên người, vẻ mặt khoe khoang:
"Mấy đứa bạn em đều khen chiếc áo này rất đẹp, hỏi em mua nó ở đâu, cho nên em đến hỏi chị."
Nam Nhã liếc nhìn ngực cậu nói lại:
"Chỉ có một chiếc này thôi, hết rồi."
Chu Lạc thầm vui vẻ trong lòng:
"Sao lại chỉ có một cái? Chị đan à?"
Nam Nhã tránh không trả lời:
"Tôi là người chuyên bán áo len à? Hết lần này đến lần khác hỏi quần áo nam?"
Chu Lạc méo miệng, ngồi bập bênh trên ghế nói:
"Lần trước em hỏi nó được đan bằng loại len gì, chẳng phải chị nói không biết sao?"
Nam Nhã trợn mắt nhìn cậu.
"Không đoán thì không đoán, nói cho chị biết luôn, là lông dê."
Vậy à? Nam Nhã ngoái đầu lại nhìn thẳng vào cậu, hơi nhướn mày:
"Cậu đừng có được nước làm tới, chỉ có một cái đó thôi, không có lần sau nữa đâu."
"Dù chỉ một cái duy nhất nhưng em rất trân trọng nó." Chu Lạc kéo chiếc áo len, cúi đầu, kéo lên cọ cọ vào mặt:Qúy lắm đấy nhé.
Nam Nhã không muốn nhìn thấy vẻ mặt kia của cậu, thu hồi ánh mắt, chẳng thèm nhìn cậu nữa, cậu lại lắc lư chiếc ghế theo thói quan, cằm như muốn đập vào quầy. Cô không nhịn được nữa, lấy bút gõ vào trán cậu:
"Cái ghế của tôi có thù oán với cậu sao? Cất trong đó mấy năm rồi vẫn bình yên, cậ mới ngồi có mấy tháng mà chân ghế đã lung lay ra rồi."
Chu Lạc cúi đầu nhìn, quả nhiên như vậy, cậu cũng không lên tiếng phản bác, chịu trách nhiệm nói:
"Hôm nào em mua cái mới đền cho chị."
"Không cần cái mới, cậu ngồi ngay ngắn là được rồi."
"Đâu phải giờ học đâu mà bắt em ngồi nghiêm chỉnh."
Nam Nha lười tranh cãi với cậu, cầm chén trà lên uống, cúi đầu lại nhìn sổ sách, lại hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!