"Có việc, việc nghiêm chỉnh là đằng khác." Chu Lạc thức thời rụt tay lại, xoay người lấy quyển Thập thi trong cặp sách ra.
Nam Nhã nhìn tập thơ đã ố vàng, nhìn lướt qua, tim đập mạnh, nhưng cô không nói gì chỉ liếc cậu:
"Cái đó có liên quan gì đến học tập chứ? Về đi."
Đây là văn học mà.
"Yên tâm, thi vào đại học sẽ không thi vào bài thơ nào trong đây đâu."
"Thơ ca hành văn đều có mối liên hệ với nhau."
Dù sao Nam Nhã cũng không thuyết phục được cậu, đành mặc kệ.
Chu Lạc cũng không nôn nóng, cậu mở sách ra, kìm lòng, sau khi im lặng xem hết bài thơ, bắt đầu từ từ đọc.
"Ngã ba chia đôi trong rừng ngả vàng Ôi sao buồn thay, chẳng dám băng ngang Kẻ lữ hành này hồi lâu đứng đợi Mắt ta nhìn xuôi hồi lâu ngẫm ngợi Phía những con đường lúp xúp cỏ cây."
Giọng nói của cậu thiếu niên tự nhiên gọn ghẽ, không ép buộc, không điệu đà, cậu đọc thong thả, giống như đang ngồi bên lửa trại kể chuyện.
Nam Nhã lơ đãng ngừng công việc trên tay lại, tập trung, im lặng nghe.
"Đặt bước phía kia, ờ thôi cũng phải
Có khi lòng ta muốn thế không chừng
Đường ngập cỏ và chân xui bước
Cho dù đường nọ ta cùng ao ước
Chừng ấy sắc màu mời mọc bước đi
Cả hai con đường nằm đó sớm mai
Không một bước chân đặt lên cỏ thẫm
Ờ, một ngày nào đặt bước đường kia
Chưa biết nẻo nao dẫn tới lối nào
Ngờ ngợ có khi còn cần quay bước
Ta sẽ nói ra trong tiếng thở dài
Quanh quất tháng năm năm tháng hủy hoài
Ngã ba chia đôi đường trong rừng vắng
Còn ta,
Ta đi lối mòn ít chân kẻ dẫm
Điều đó khác thường mà nặng lắm thay!"
Gió núi phía sau nhà lay động rừng cây, trước nhà trên đường người xe qua lại tấp nập, trong phòng im ắng, chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng.
Cậu thiếu niên gần như thành kính đọc xong, trong lòng yên bình, chìm đắm trong bài thơ rất lâu.
Nam Nhã hơi cảm động, hai người liếc nhau, đều biết cảm nhận về thơ ca của cả hai giống nhau, không cần nhiều lời, tất cả tranh chấp và bất hòa trước đó đều tan thành mây khói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!