Chương 15: (Vô Đề)

Trên đầu Chu Lạc đổ đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, vung tay vắt áo khoác đồng phục lên vai. Cậu rít một hơi thuốc thật sâu, khói thuốc còn chưa xuống đến cổ họng, Trần Quân đã cướp đi nửa điếu còn lại trong tay cậu: Đưa đây.

Trần Quân hút hơi mạnh, suýt chút nữa bị sặc, tay run lên, bắn tàn thuốc ra, bay vào áo khoác đồng phục của Chu Lạc.

Chu Lạc vẩy áo, phủi sạch tàn thuốc.

Chập tối mùa thu hơi lạnh, nhưng vừa chơi bóng trong tiết thể dục cuối cùng xong, cả người đều toàn mồ hôi, tàn thuốc rơi trên ngón tay ướt sũng, không thể gạt đi được.

"Sợ mẹ cậu phát hiện à?"

Trần Quân nhả khói, cố tình bôi thêm vào áo cậu.

Chu Lạc liếc cậu ta, đôi lông mày rậm hơi nhếch lên:

"Cậu có gan thì đến trước mặt mẹ cậu hút đi."

Trần Quân cười ha ha:

"Cậu không dám sao tớ dám chứ?"

Chu Lạc gạt tóc dính vào trán lên đầu, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi.

Trần Quân đập vai Chu Lạc, trả lại thuốc cho cậu: Trả cậu này.

Cánh tay cậu ta dính đầy mồ hôi, Chu Lạc ghét bỏ đẩy ra: Cho cậu hết đấy.

Trần Quân mừng rỡ, rít mấy hơi cuối cùng, lông mày rung rung:

"Này, cậu có nghe nói chuyện kia không? Dương Tiểu Xuyên và Sử Giai Lệ... cái kia cái kia ấy."

Ánh mắt Chu Lạc di chuyển đến mặt cậu ta: Sao cơ?

"Cậu nói xem? Xảy ra quan hệ rồi, ngủ với nhau đó."

Chu Lạc sửng sốt: Bọn họ dám...

"Đúng vậy, lá gan quá lớn." Trần Quân chậc lưỡi,

"Sau khi làm chuyện này Dương Tiểu Xuyên cũng trở nên khác lạ ở trước mặt bọn mình, thường xuyên lạm dụng khoe khoang, dường như bản thân tài trí hơn người."

Một đám học sinh tan học rượt đuổi nhau chạy qua, Trần Quân nhanh chóng ném thuốc đi, ngậm miệng.

Gió núi hơi lạnh, Chu Lạc lại mặc áo khoác đồng phục vào, quẳng cặp sách lên vai, đi theo bậc thang xuống chân núi.

Đi ngang qua một hồ sen, gió thu thổi mang theo mùi hương từ lá sen, không hiểu sao trong lòng Chu Lạc hơi kích động. Tình dục, ở tuổi bọn học chỉ dám tưởng tượng chứ không dám làm. Người lớn nói đây là chuyện nhơ nhuốc, bẩn thỉu, nhục nhã và hèn mọn.

Nhưng đám thanh niên bọn họ lại cảm thấy đó là chuyện thật huyền bí, hấp dẫn, mị hoặc.

Chỉ có thể trao đổi bằng ám hiệu, một ánh mắt nói bộ ngực của ai trổ mã, một cái nhíu mày ám chỉ mông ai trở nên nẩy nở; học sinh nữ cũng có ám hiệu ngầm của mình, yết hầu ai nhô lên cao, giọng nói ai trầm khàn, quần ai đột nhiên nổi một cục ở giữa.

Xung quanh mỗi người đều mang theo lớp cửa sổ giấy mỏng manh.

Nhưng khi Dương Tiểu Xuyên và Sử Giai Lệ đâm thủng lớp giấy này, không chỉ là đâm thủng mà còn xé vụn nó.

Chu Lạc không thể tưởng tượng được mỗi ngày những người bạn ngồi cùng lớp học với cậu ấp ủ trong lòng sự trần trụi gặm nhấm đi gặm nhấm lại là bộ dáng gì, thậm chí bọn họ còn làm loại chuyện này, cậu nhìn thấy loại chuyện này bên ngoài cửa sổ dưới cây hoa phượng vĩ.

Nghĩ đến chuyện thiếu nam thiếu nữ cùng tuổi đã phá bỏ cấm kỵ làm đến mức độ này, cả người Chu Lạc cảm thấy kích thích, còn mơ hồ có cảm giác nóng lòng muốn thử.

Trần Quân vẫn oán giận:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!