Hôm đó, Chu Lạc ăn xong cơm tối, mang cặp lồng ra cửa hàng tạp hóa đưa cơm, trong đầu cậu nhét đầy công thức vật lý và phân tử hóa học, nghĩ cách thức giải đề, không để ý dưới chân, đụng vào một vật nhỏ trước cửa hàng tạp hóa.
Chu Lạc hoảng sợ nhảy dựng lên, hồn phách trở về, cúi đầu nhìn thấy Uyển Loan mặc sườn xám thất tha thất thểu suýt ngã sấp xuống, cậu nhanh chóng đỡ lấy.
Uyển Loan ngẩng đầu nhìn, ngoan ngoãn nói: Chào anh Chu Lạc.
"Xin lỗi, anh không phát hiện ra em. Có đụng vào em không?" Chu Lạc đặt cặp lồng lên quầy, khom lưng xoa trán cô bé.
Không sao ạ.
Cô bé lắc đầu.
"Con đó, đi đường nghĩ gì vậy?" Lâm Quế Hương mở cặp lồng ra, chậc một tiếng:
"Đũa cũng không mang theo."
"Không phải trong cửa hàng có đũa dùng một lần sao?"
Lâm Quế Hương lườm cậu, xoay người đi lấy đũa.
Chu Lạc ngồi xổm xuống:
"Uyển Loan, muốn mua gì vậy? Kẹo que à?"
Uyển Loan gật đầu, rồi lại lắc đầu:
"Kẹo que, còn cả long nhãn nữa."
Chu Lạc sửng sốt, trong lòng mềm nhũn, nhỏ giọng hỏi: Mẹ cho em tới à?
Uyển Loan gật đầu.
Cô ấy không tức giận? Chu Lạc vui vẻ, nhưng lại lập tức cảm thấy bất thường, ngay cả cửa hàng tạp hóa cô còn không đến, vậy không phải càng giận hơn sao? Vui vẻ đến chán nản chỉ trong một khoảnh khắc. Cậu là một kẻ ngu ngốc tâm tình bất định.
Lâm Quế Hương đưa cho Uyển Loan một túi long nhãn và hai que kẹo.
"Tạm biệt bác, tạm biệt anh."
Chu Lạc thấy phương hướng Uyển Loan đi không đúng, xoay cơ thể của cô bé lại nói: Nhà em ở bên kia.
Uyển Loan ngọt ngào nói:
"Em đi thăm bà ngoại."
Vội vàng thở ra, tiếp tục nói:
"Mẹ nói chỉ có một mình bà ngoại ở bệnh viện, rất cô đơn, muốn em mang long nhãn đến cho bà ngoại ăn."
Chu Lạc nói: Đi đi.
Uyển Loan ăn kẹo que ôm túi long nhãn, chậm chạp nuốt, rời đi giống như chú ốc sên nhỏ. Chu Lạc nhìn bóng dáng của cô bé, lúc đầu còn khẽ mỉm cười, đột nhiên trong lòng xuất hiện dự cảm xấu.
"Mẹ! Mau đi báo cảnh sát. Nhà Nam Nhã xảy ra chuyện rồi!" Chu Lạc nhanh chóng chạy đi.
Trên đường chạy như điên đến nhà Nam Nhã, vừa đến sân đã nghe thấy tiếng ném bàn và cốc vỡ, cùng với đó là tiếng gào thét của đàn ông:
"Hắn từng thích cô phải không? Tại sao lại trở về? Có phải bởi vì cô hay không? Tại sao cô không nói lời nào? Nói!"
Lập tức là một tiếng bốp nặng nề chát chúa, hình như là đầu ai đó đập vào tường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!