Chương 8: (Vô Đề)

Lải nhải kể về những chuyện xưa, còn nói quán đã mua xong, người cũng thuê đủ cả rồi.

"A tỷ muốn làm gì thì làm, muốn cái gì cũng sẽ có."

Cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, Tạ Hạc lờ đờ mơ màng, vẫn nắm c.h.ặ. t t.a. y áo ta không chịu buông.

Miệng khẽ lẩm bẩm:

"Ta sẽ đối xử thật tốt với A tỷ."

Câu này, ta đã nghe rất nhiều lần.

Khi tiễn Tạ Hạc quay về thư viện.

Khi cùng hắn vào kinh, bị trộm sạch bạc, phải ngủ lại miếu hoang.

Xa hơn nữa.

Là lúc kiếp trước, hắn cõng ta ra khỏi biển lửa.

Hắn đều nói thế.

Khi ấy, ta luôn tin.

Nhưng lần này, ta ngồi xuống bên hắn, chống cằm ngẩn người nhìn gương mặt ngủ say kia.

Hồi lâu sau, mới khẽ thở dài:

"Tạ Hạc, ta không tin ngươi nữa đâu."

9

Trước lúc rời đi, ta đến cáo biệt ông lão nửa mù bán kẹo ngoài phố.

Lão biết rất nhiều thứ, cũng đã dạy cho ta không ít.

Lần cuối cùng, ta ngồi xổm bên cạnh ông, nhìn ông ung dung vẽ đường thành hình nhân làm kẹo.

Lão tặc lưỡi:

Rảnh rỗi rồi hử?

Ta nhìn chằm chằm vào động tác của ông, chẳng buồn ngẩng đầu:

"Không phải, đang bận đây mà."

Lão bật cười:

"Bận học làm kẹo với ta à?"

Phải rồi, ta nghiêm túc nhìn ông:

"Ai biết được sau này ta có phải dựa vào tay nghề này mà mưu sinh hay không!"

Lão tức đến độ mắng ta vô dụng, vung tay đuổi đi.

"Vậy không bằng ngài dạy ta bói toán luôn đi? Ta thấy cái đó kiếm tiền nhanh hơn."

Ta níu tay áo ông, giở thói vô lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!