Chương 48: Câu Dẫn

Editor: Serena Bùi​

A Phong cúi đầu nhìn hai mẹ con nhà này, sau đó không biểu tình đứng im.

Vương gia và Vương phi đều ở bên trong, người không có liên quan không thể đến gần.

Đúng lúc này, Tống phụ vừa vặn bước ra từ cửa nhà, mắt Tống Vương thị sáng lên, hô to, "Nhị đệ, nhị đệ!"

Tống phụ nghe thấy thanh âm, liền quay ra, thấy hai mẹ con nhà đại ca đang ở ngoài cổng.

Vội vàng chạy ra, "Sao các ngươi lại ở đây?"

Tống Vương thị lập tức nói, "Chúng ta nghe nói A Lăng đã trở về, cố ý tới xem nàng, chính là, ngươi xem…"

nói tới đây, liền chỉ vào mấy người A Phong, "Những người này không cho vào a.

"

Tống phụ lúc này mới hiểu, nói cùng A Phong cho hai người vào.

A Phong hồ nghi đánh giá hai người này hồi lâu, mới thả kiếm vào lại trong bao kiếm.

Vừa vào nhà, Tống Vương thị liền thấy mấy cái rương xếp từ ngoài cửa vào tận bên trong, đôi mắt phát sáng, hỏi Tống phụ không chút cố kỵ, "Nhị đệ, trong rương này đều là những thứ gì?"

Tống phụ đang muốn nói đây đều là dược liệu, Tống Vương thị đã kích động tiến lên cạnh rương, rương không khóa liền trực tiếp mở ra.

Rương vừa mở, đôi mắt Tống Vương thị cũng trừng lớn mắt, cảm giác cũng muốn rớt luôn con ngươi xuống.

Cả một cái rương đều là vàng bạc châu báu, nhiều tới làm người ta hoảng hốt.

Cái rương này, Tống phụ cũng chưa mở ra xem, ngẩn ngơ nhìn vàng bạc trong rương, sợ tới mức không biết phải làm sao.

Tống Vương thị thấy có lẽ mình bị hoa mắt rồi, hơn nửa ngày, bỗng ngẩng đầu hỏi Tống phụ bên cạnh, "Nhị đệ, con rể ngươi là đại nhân vật phải không?"

Thân phận Vương gia của con rể mình, Tống phụ biết không nói ra được, đành cười một cái, "Cũng không phải nhân vật lớn gì cả.

"

Vừa nói, vừa đóng nắp rương lại.

Tống Vương thị nhìn cái rương vàng bạc châu báu kia, lại còn nhiều rương như vậy, cả đời này chắc gì tiêu hết?

So với mẫu thân một lòng một dạ quan tâm vàng bạc kia, tâm tư Tống Tú toàn bộ đều dính vào người nam nhân kia.

Từ khi vào cửa, nàng liền nhìn xung quanh một vòng, thế nhưng cũng không thấy người đâu cả.

Tuổi Tống Tú cùng Tống Lăng không sai biệt lắm, nhìn thấy nam tử tuấn tú khí thế như vậy, khó tránh khỏi xuân tâm không manh động.

Đôi mắt vẫn kiên trì nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy một thân ảnh đi từ trong phòng ra.

Đôi mắt Tống Tú sáng ngời, nam nhân cả người mặc đồ đen kia, không phải vị công tử anh tuấn ngày hôm qua sao.

Đôi mắt si ngốc nhìn Lương Chinh, nháy đều không nháy một cái.

Lương Chinh bước ra sân cũng không chú ý tới nàng, chỉ nhìn Tống phụ, "Cha, ta đi nhà bếp xem A Lăng.

"

Tống phụ vội gật đầu, "Ân, đi thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!