Ban đầu còn chưa quen, càng về sau, nàng còn tự giác hé miệng đáp lại, vẻ mặt hạnh phúc vô ngần, "Tướng công, ngươi thật tốt.
"
Lương Chinh nhìn nàng càng say đắm.
Tống Lăng cũng không ngại ngùng nữa, nàng ôm lấy cánh tay Lương Chinh, "Tướng công, chúng ta sẽ luôn tốt như vậy chứ?"
Lương Chinh ngẩn người, "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Tống Lăng mím môi, nhìn Lương Chinh, miệng mở ra rồi khép lại, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng nửa ngày cũng chưa thành tiếng.
Lương Chinh thấy nàng muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng nắm tay mềm, thấp giọng, "Đừng nghĩ quá nhiều, đương nhiên chúng ta sẽ luôn tốt như vậy.
"
Tống Lăng vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn đôi mắt hắn, do dự một lát, rốt cuộc vẫn mở miệng, "Nhưng thiếp vẫn sợ hãi.
"
Lương Chinh hỏi lại, "Nàng sợ hãi điều gì?"
Tống Lăng nhìn hắn hồi lâu, rất nhiều lời tới bên miệng, lại sinh sôi nuốt trở lại, cuối cùng, vẫn tránh đi vấn đề này, "Ngày mai chúng ta muốn tới Tạ phủ sao?"
Thời điểm ăn xong cơm chiều, Lương Chinh đã nói với nàng, ngày mai sẽ tới Tạ phủ một chuyến.
Lương Chinh ừ một tiếng, "Thân phận của nàng dù sao cũng là một cái bí mật, có một số việc, còn cần thương lượng cùng Tạ gia.
"
"Thương lượng cái gì nha?" Tống Lăng kỳ thật không muốn hắn tới Tạ phủ, nàng sợ hắn gặp được Tạ tiểu thư thật sự, sẽ hối hận a.
Lương Chinh nói: "Đầu tiên, nói cho bọn họ chuyện ta đã biết sự thật, để họ không cần luôn luôn lo sợ.
Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, ta có chút lời nói, cũng coi như cảnh cáo, để họ biết làm việc thận trọng hơn.
"
"Là muốn bọn họ giữ kín như bưng, không được nói ra thân phận của thiếp sao?"
Lương Chinh cười, xoa đầu nàng, "Ai nói nàng ngốc? rõ ràng thực thông minh.
" Tống Lăng sờ đầu, được khen mà cười không nổi.
Nghĩ tới ngày mai tới Tạ phủ, Lương Chinh sẽ gặp Tạ tiểu thư chân chính, cả buổi tối nàng đều lo lắng ngủ không yên.
Lương Chinh thấy cô nương ấy, xinh đẹp tài hoa như vậy, có thể hối hận thích nàng hay không?
Tạ tiểu thư thấy một Vương gia anh tuấn phong lưu phóng khoáng như vậy liệu có hối hận, muốn gả lại cho hắn không?
Nếu thật như vậy, nàng nên làm sao bây giờ?
Tống Lăng càng nghĩ càng sợ hãi, lăn lộn trên giường mãi không ngủ được.
Vốn dĩ Lương Chinh đã ngủ rồi, tiểu nha đầu bên người lại nhích tới nhích lui, một tay mang người ôm vào lồng ngực, để đầu nàng sát tim mình, cằm sát đỉnh đầu nàng, thanh âm có chút lười biếng, "Mau ngủ, đã khuya.
"
Tống Lăng cũng không nhịn được, ôm hắn thật chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!