Chương 42: Về Nhà

Hai ngày trước hắn nhận được thư Thanh Phong gửi về, trong thư viết hôm nay sẽ trở lại.

Lương Chinh vừa hỏi xong, liền nghe thanh âm từ đằng sau truyền tới, "Bẩm vương gia, có thuộc hạ."

Lương Chinh quay đầu, Thanh Phong một thân thị vệ bước về phía này, tới trước mặt hắn liền quỳ một gối, đôi tay ôm quyền, "Vương gia, sự tình lần trước thuộc hạ đã triều tra xong."

Lần trước Lương Chinh hoài nghi thân phận Tống Lăng, phái Thanh Phong đi Ích châu điều tra, nào biết tra chưa có kết quả, chính chủ đã lòi đuôi chuột rồi.

Nghĩ tới Tống Lăng, ý cười liền không tự chủ được hiện liên.

Nha đầu ngốc như vậy, cư nhiên còn có lá gan giả mạo làm vương phi.

…….

Trong thư phòng.

Thanh Phong đem kết quả mình điều tra được, bẩm báo lại toàn bộ cho chủ tử, so với Tống Lăng nói cùng Lương Chinh không khác chút nào.

Lương Chinh ngồi trên thư án, thân thể lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe rõ tình hình, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt nhẽo.

Thanh Phong còn không rõ Tống Lăng đã tự mình bại lộ thân phận, sau khi kể lại toàn bộ, liền hỏi một câu, "Vương gia, ngài có muốn thuộc hạ lập tức bắt vương phi giả kia không?"

Lương Chinh ngước mắt, "Cái gì mà vương phi giả, đó là thê tử của bổn vương."

Thanh Phong sửng sốt.

Tay bưng chén trà nhỏ, cầm cái nắp chén nhàn nhạt cắt lên miệng chén, "A Lăng đã nói rõ sự tình với bổn vương."

hắn cười nhẹ, ngước mắt nhìn thuộc hạ của mình, "Ngươi nói, này có tính là nhân duyên trời ban."

Thị vệ đắc lực nhất bên người Lương Chinh, đầu óc tự nhiên thông minh nhanh nhạy, nghe lời này, lập tức liền minh bạch ý tứ chủ tử, đôi tay ôm quyền, "Chúc mừng vương gia, tìm được lương duyên."

Lương Chinh nở nụ cười, "một đường mệt nhọc, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, trong chốc lát bổn vương muốn mang A Lăng hồi Ích châu, qua lại phỏng chừng non nửa tháng, sự vụ trong quân tạm thời giao cho ngươi, gặp bất luận tình huống gì, lập tức gửi bồ câu đưa thư tới."

Thanh Phong quỳ gối, vô cùng thận trọng, "Thuộc hạ rõ ràng! Vương gia yên tâm!"

Thời điểm Lương Chinh về phòng, Tống Lăng đã tắm xong, nàng vừa đổi xiêm y, đang ngồi trước gương trang điểm, Tử Diên đứng phía sau chải tóc.

Từ lúc rời giường tới bây giờ, trong đầu vẫn luôn là sự tình đêm qua.

Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai địa phương kia của nam nhân, thế nhưng có thể….

Má nàng nóng bỏng, không mặt mũi mà nghĩ tiếp nữa.

Đắm chìm trong thẹn thùng của bản thân, liền Lương Chinh trở lại lúc nào cũng không phát hiện, thẳng tới khi nghe thấy Tử Diên hô một tiếng "vương gia".

Hồn tức khắc được hoàn rồi, quay đầu liền thấy người đứng phía sau, đang nhìn nàng mỉm cười.

Tống Lăng thấy hắn, khuôn mặt vốn dĩ ửng hồng, nay càng thêm đỏ, thanh âm cũng gấp hơn, "Vương…. vương gia."

Lương Chinh nhìn mặt kiều thê đỏ bưng như đóa hoa đào, khóe miệng cười càng sâu, duỗi tay đặt lên đôi má vuốt ve ôn nhu, tiếng nói trầm thấp, "Mặt sao lại hồng như vậy? Ân?"

Tống Lăng: "......."

Lương Chinh rõ ràng là đang trêu ghẹo nàng đây mà, Tống Lăng tức hắn, thở phì phì trừng một cái mới không cam tâm liếc sang chỗ khác, không để ý tới hắn nữa (1900: thật ra thẹn quá không dám đối diện ấy mà ))

Lương Chinh cầm lược trong tay Tử Diên, cho nàng ánh mắt, ý bảo lui ra.

Tử Diên tinh ý vội uốn gối hành lễ, trật tự lui ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!