*Trừ tịch: là khoảng thời gian giao thoa giữa năm cũ và năm mới.
Tống Lăng gật đầu, "Đệ đi nghỉ sớm đi."
Tài thúc đưa Tống Khê về viện của mình, Tống Lăng cùng Lương Chinh chậm rãi hướng Ly viện mà đi.
Đêm khuya, vương phủ an tĩnh vô cùng, chỉ nghe tiếng gió lạnh đập vào nhánh cây, còn có tiếng bước chân đạp lên tuyết trắng của hai phu thê.
Hai người tay trong tay, sóng vai cùng đi, ai cũng không nói gì.
Cứ vậy một đường an tĩnh trở lại viện, Tử Diên cùng vài nha hoàn nhanh tay nhanh chân đã đổ đầy nước tắm, trong phòng có lò sưởi đang cháy, rất ấm cúng.
Tử Diên cởi áo choàng cho Tống Lăng, thì nghe tiếng của vương gia, "Ngươi đi xuống trước đi."
Tử Diên nghe lời, vội đáp, "Vâng, vương gia, nô tỳ cáo lui."
Đứng lên, còn quỷ linh tinh hướng Tống Lăng chớp chớp mắt.
Nháy mắt bên này hiểu ý bên kia, mặt cũng hồng lên, tươi thắm.
Tử Diên lặng lẽ lui ra ngoài, trong phòng giờ còn Tống Lăng và Lương Chinh.
Tống Lăng đứng trước giường, nàng khẩn trương tới đầu đều rũ xuống, không dám nhìn ai kia.
Lương Chinh tự cởi áo choàng, xoay người liền thấy tiểu kiều thê đứng đó mặt đỏ thẹn thùng, như đóa đào chớm nở, chỉ chờ hắn tới hái.
Trong mắt hiện lên ý cười, đi tới trước mặt nàng, đầu hơi nghiêng, môi mỏng lại gần, thấp giọng, trầm ấm mang vài phần vui vẻ, "Tắm rửa?"
Mặt Tống Lăng càng đỏ hơn, ấp ủng nửa ngày không ra lời, cuối cùng, nhỏ giọng, "Thiếp... thiếp giúp chàng…."
Lương Chinh hạ mi, cười rộ lên, "Lần trước ai kia nhất định phải tắm uyên ương ấy nhỉ?"
Tống Lăng càng thẹn thùng dữ, cắn môi, có chút tức giận không thèm trả lời ai kia.
Lần trước nàng uống say, ai biết hắn nói thật hay không.
Lương Chinh kéo tay nàng, "Cùng nhau tắm đi."
Tống Lăng lắc đầu không ngừng.
Lương Chinh: "Xấu hổ?"
Tống Lăng vẫn lắc đầu, "không... không phải vậy…."
"Vậy vì sao?"
Tống Lăng cắn môi mềm, dũng khí cũng trở lại rồi, mặt nàng đỏ bừng, nói nhanh, "Thiếp... thiếp, hôm nay thiếp không tiện."
Lương Chinh: "......"
………...
Chuyện tốt đã lâu mới tới đây mà, động phòng hoa chúc tới trễ sau từng ấy thời gian, tới nay lại phải tiếp tục trễ nữa!!!
Tống Lăng vào rửa mặt trước, thời điểm đi ra, đôi mắt quay một vòng, cuối cùng nhìn thấy bộ dạng nam nhân dục cầu bất mãn đang ngồi trước thư án.
Lương Chinh nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tống Lăng đang ngó cái đầu nhỏ ra, đôi mắt xoay tròn, linh động giống sóc con.
Nhìn thấy bộ dáng khả ái của tiểu kiều thê, đầu lệch một bên, người thì núp sau tấm bình phong, dường như mọi buồn bực cũng tan biến, Lương Chinh bật cười, "Ngươi làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!