Chương 39: Đối Xử Tốt Cả Một Đời

Lương Chinh cười, nhịn không được trêu ghẹo, "Thế nào? hiện tại còn hứng thú đọc sách chứ?"

Tống Lăng bĩu môi, không hé răng.

Lương Chinh bỗng nhiên cúi người, dán sát lỗ tai nàng thì thầm, "Nàng muốn học, ta dạy cho nàng, rốt cuộc tướng công nàng cái gì cũng đều lợi hại."

Tống Lăng "phốc" một cái, cười giòn tan, ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng đáp trả, "Da mặt chàng thật dày."

Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, mắt đầy ý cười, "thật a."

Hai người chàng chàng thiếp thiếp không coi ai ra gì, Lương Tẫn ngồi một bên chịu không nổi, "Uy uy uy, hai người, hai người chú ý tới cảm nhận của người khác một chút được không?"

Người cô đơn là hắn đây tâm trạng lắm được không!!!

Lương Chinh liếc hắn một cái, "Đây là phòng của chúng ta."

Lương Tẫn: "Ách... Cho nên?"

"Ngươi có thể ra ngoài, không tiễn."

Lương Tẫn: "???"

………

Buổi tối Lương Chinh làm tiệc đón gió tẩy trần cho Tống Khê, cả bàn đều là mỹ vị, hương thơm nức mũi.

Ngày thường Tống Khê lúc nào cũng bảo vệ Tống Lăng hết sức, giống như con báo nhỏ giương hàm răng sắc nhọn, thế nhưng thực tế, cậu cũng chỉ là cậu trai 12 13 tuổi mà thôi.

Lần đầu được thấy đồ ăn phong phú như này, bụng réo đôi mắt nhìn đĩa vịt nướng không rời, miệng lặng lẽ nuốt "ực" một cái.

Lương Chinh gắp cho cậu một cái đùi, "Thân thể đang phát triển, ăn nhiều một chút."

Tống Khê ngượng ngùng, vội vàng tiếp nhận, "Cảm ơn tỷ phu."

Tống Lăng thấy thế, cũng gắp một miếng thịt cá cho Lương Chinh, "Vương gia, chàng cũng ăn đi."

Lương Chinh nhìn nàng, khóe mắt có tia cười vui vẻ.

Dưới ánh mắt nóng rực của hắn, Tống Lăng mặt đỏ ngượng ngùng, không dám nhìn lại.

Hai người không coi ai ra gì, mắt đưa mày lại, Lương Tẫn một bên nhìn, nhịn không được "sách" một tiếng, nở nụ cười, "Nhị tẩu, may mắn tẩu đã về, còn không về nữa, ta lại sợ nhị ca giận dữ hủy bỏ cả nóc nhà nữa."

Tống Lăng ngẩn người, tò mò nhìn chàng.

Mấy ngày nàng không ở đây, hắn tức giận như vậy sao?

Lương Chinh nhìn đôi mắt to tròn nhìn mình, có chút nhịn không được, mặt không đổi sắc đá Lưỡng Tẫn một cái dưới bàn.

Lương Tẫn cợt nhả nhìn ca ca mình, đổi lại là cái nhìn cảnh cáo sắc lẹm: Ngươi không nói lời nào cũng không ai chê ngươi câm!

Lương Tẫn cười hì hì, lại như không hiểu ánh mắt đó, tiếp tục tìm đường chết, "Ngày đó đệ và Lục Phù tìm được tẩu ở Trương gia liền tốc báo cho nhị ca, tiểu tử kia của Trương gia có ý với tẩu, nhị ca vội vàng ra roi thúc ngựa chạy đi tìm tẩu... Ai da!"

Lương Tẫn còn chưa nói xong, đầu gối đã đau điếng, bị ai kia đá một cước tới mức kêu oai oái.

Tống Lăng bị dọa nhảy dựng, vôi hỏi: "Tứ đệ, ngươi không sao chứ?"

Lương Tẫn đau tới mức nhe răng trợn mắt, liếc mắt trừng nhị ca hắn.

Người này thật tàn nhẫn! Đầu gối của lão tử sợ là bị đá nát rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!