Hơi dừng, lại nói: "Vốn dĩ muốn cho các ngươi nghỉ một ngày.
"
Vừa dứt lời, ánh mắt khát khao của tất cả mọi người đều tụ hội lại.
Lương Chinh không hề nhìn lại, dứt lời liền xoay đi.
Lúc này cả bọn mới nhìn nhau, dường như đạt chung nhận thức, hô to, "Vương gia, chúng ta mệt!"
Khóe miệng Lương Chinh hơi cong cong, chờ một chút mới nhả lời vàng, "Trở về nghỉ ngơi đi, chiều mai tập hợp.
"
Dứt lời, nghiêng người, bước vào doanh trướng.
Lương Chinh đi vào, binh lính bên ngoài sung sướng phát ngốc rồi, đột nhiên có người hỏi, "Nương ta, không phải ta nằm mơ chớ? Sáng Vương gia còn mặt mày nặng nề sao!.
"
"Quản hắn, đi mau, chờ Vương gia đổi ý, muốn đi cũng không đi được!"
"Đúng đúng đúng! Lão tử phải về nhà xem tức phụ nhi!"
Nam nhân tham gia quân ngũ hàng năm, vừa được nghỉ ngơi liền nóng lòng về nhà, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng ai.
Lương Tẫn Lục Phù vừa trở về, liền thấy cả đám xách tay nải hớt ha hớt hải ra ngoài.
Tiện tay bắt lấy một người hỏi han, "Đây là chạy lũ sao?"
Binh lính kia kích động, "Bẩm Tứ gia, Vương gia cho nghỉ một ngày.
"
Lương Tẫn ngạc nhiên trợn tròn, "A, mặt trời lặn hướng Đông?" nói rồi quay qua nhìn mặt trời, cũng ngơ luôn rồi.
"Còn không phải như vậy sao! Tứ gia, ta phải đi!" Vừa dứt lời, liền không thấy người đâu cả.
Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, không hẹn mà cười cười đầy thâm ý.
Lúc tới cửa trướng, liền nhìn một Lương Chinh đang nhàn nhã uống trà.
Sách, nhàn hạ nhỉ? "Nhị tẩu trở lại rồi sao?"
"Ừ" Khóe miệng ai kia còn cong cong vui vẻ nha.
Lương Tẫn kéo ghế ngồi xuống, thuận tay đổ trà cho mình, hóng hớt, "Chưa gặp ngươi vui vẻ như vậy, người xưa nói rất đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
"
Lương Chinh cười nhẹ, "Đệ đệ của A Lăng tới kinh thành, buổi tối có yến tiệc, ngươi cũng lại đây đi.
"
Lương Tẫn hỏi vội, "Tẩu tử làm cơm sao?"
một cái liếc mắt sắc lẻm bắn lại, "Ngươi nằm mơ sao?"
Lương Tẫn: "……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!