Edit: 1900
Nàng muốn về Ích Châu để thăm phụ thân và đệ đệ, làm sao có thể để hắn cũng đi theo chứ!
Cách rèm cửa, Lương Chinh liếc nàng một cái, "Vui đùa cái gì? Ngươi lần đầu tiên hồi môn, há có đạo lý bổn vương không đi cùng?"
Tống Lăng: "………"
Lương Chinh cầm áo lông chồn của hắn ra, đang muốn bước ra, mà thời điểm xoay người, tầm mắt hắnbị hấp dẫn bởi một quyển sách ở đầu giường.
Mi hơi hạ xuống, duỗi tay cầm lấy.
Tống Lăng đang ngồi bên ngoài, nhìn thấy hắn cầm quyển sách, sửng sốt hồi lâu, mới như nhớ tới cái gì, đôi mắt trừng lớn, sợ tới mức nhảy dựng lên từ ghế.
Sách! Cuốn sách Tử Diên đưa cho nàng, nàng đều quên cất nó đi a.
"không cần xem, không được xem." Nàng kêu to một tiếng, chạy như bay, duỗi tay liền muốn giật lại cuốn sách.
Lương Chinh chỉ cảm thấy bìa ngoài cuốn sách là lạ, nhưng phản ứng của nàng lại lớn như vậy? Nếu nàng không muốn hắn xem, ngược lại, hắn lại càng có hứng thú.
Tay cầm cuốn sách giơ cao lên, do ưu thế về chiều cao, dĩ nhiên Tống Lăng đâu có lấy được )
Tống Lăng thật sự là bấn, nàng sốt ruột lắm rồi đấy, "Ngươi trả lại cho ta!"
Lương Chinh nhướng mày kiếm, "Là cái loại sách gì mà ta không thể xem?"
Lương Chinh thấy nảng nhảy lên, bám víu lấy cánh tay mình, lại càng giơ tay cao hơn, đáy mắt đều là ý cười, "một nha đầu đến chữ to đều không biết như nàng, dĩ nhiên lại biết đọc sách? Thế nào, nàng đanghọc chữ sao?"
"không cần ngươi lo, trả lại sách cho ta đây!"
Nàng gấp gáp, mặt đỏ bừng, cố tình, hắn lại không chịu trả lại chứ.
Tống Lăng khẩn trương, để hắn thấy cuốn sách này, mặt mũi nàng biết đặt ở đâu đây?
Cả người Tống Lăng bám trên người Lương Chinh, dù vậy vẫn không thể với được cuốn sách.
Lương Chinh cao hơn Tống Lăng, hai người căn bản không cùng một cấp bậc, hắn giơ tay lên, nhàn nhã mà mở trang đầu tiên…..
"A! không được xem, không được xem!"
Tống Lăng thấy hắn bắt đầu mở sách, sợ tới mức thét chói tai, mà hắn lại không phản ứng lại, vẫn tiếp tục mở ra.
Đập vào mắt là mấy bức hình, tức khắc hắn choáng a!
Tống Lăng cũng hoàn toàn ngây dại, không khí bỗng im ắng đến lạ lùng.
Lương Chinh nhìn Tống Lăng một cái, lại mở trang thứ hai, ánh mắt lộ ý cười, rũ mắt nhìn Tống Lăng, "Ngươi…."
"A!" Tống Lăng hét lên một tiếng, khuôn mặt nóng bỏng, cất bước chạy ra ngoài như bay.
Lương Chinh muốn gọi nàng lại, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy người chạy tới cửa, thân hình nhoáng lên, nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lương Chinh lần nữa hạ mi mắt, thuận tay mở trang thứ hai, cuối cùng không tiếng động nở nụ cười. Sách, là xuân cung đồ a!
Cả đời Tống Lăng đều chưa từng có lần nào mất mặt như vậy, nàng vẫn không biết nên đối mặt với hắnthế nào. Chạy từ trong phòng ra, đến lúc phản ứng lại, mới thấy mình đã ở bên đường bên ngoài Vương phủ rồi.
Có lẽ vì sắp tết mà ban đêm ở kinh thành lại càng náo nhiệt hơn. trên đường đi, Tống Lăng nhìn đâu đâu cũng là người với người, có những lúc còn bị đụng phải nữa. Đường Trường An vang vọng tiếng hét của người buôn bán, từ bán đèn lồng, hồ lô đường, đồ chơi đến cả tào phớ…trước mỗi sạp hàng đều được rất nhiều người vây quanh.
Từ khi đến kinh thành, đây vẫn là lần đầu tiên mà nàng được lên phố a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!