Edit: 1900
Lương Chinh đứng bên mép giường, nhìn chọc chọc tiểu yêu tinh này, khuôn mặt đen tựa đít nồi, gân xanh hai bên thái dương nhảy không ngừng.
hắn càng thêm tin tưởng, nha đầu này tuyệt không phải thiên kim Tạ gia cũng chẳng phải người mà Thái Tử phái tới.
Thái Tử phái người tới đối phó hắn, tuyệt đối sẽ không phái một nữ nhân ngu ngốc như vậy!
Nghĩ tới, lần đầu tiên mình có phản ứng với một nữ nhân, kết quả là nha đầu này lại phun ra cho hắn? Có ý tứ gì???!!!
Tâm tình đặc biệt khó chịu, đen mặt cầm theo áo bào, đi ra ngoài kêu hạ nhân tiến vào thu thập phòng.
Mấy nha hoàn đều thực nhanh nhẹn, phòng đều thu thập sạch sẽ chỉ trong chốc lát.
Tử Diên thay quần áo ướt giúp Tống Lăng.
Mà khăn trải giường cũng bị ướt, người đang nằm trên nên càng không thể đổi được.
Nàng đứng đó nhìn, đang phân vân thì thấy Lương Chinh đột nhiên tiến vào.
không nói một lời liền bé ngang Tống Lăng lên, rồi quay đầu ra ngoài, vừa đi vừa phân phó, "Đốt đàn hương đi."
một phòng toàn mùi rượu, thật sự không thể ngửi nổi.
Lương Chinh ôm Tống Lăng tới một gian phòng trống. Các phòng trống trong Vương phủ đều có giường để chủ nhân dùng tới bất kì lúc nào.
Đá văng cánh cửa gỗ, lập tức ôm người thả xuống giường.
Tuy rằng cả người đều đang tức giận, nhưng thời điểm thả người, lại thật sự rất ôn nhu, chỉ sợ làm nàng đau.
Người trên giường ngủ thật sự sâu, một bụng hỏa đều bị nàng náo loạn diệt đi cả, hơn nữa, là lần đầu tiên, hắn cũng không muốn qua loa liền làm như vậy.
Nhìn chằm chằm cả nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ than thầm một tiếng, cũng cởi giày lên giường.
……..
Ngày mới tới, lúc Tống Lăng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
một đêm say rượu, đầu đau như búa bổ.
Muốn bò dậy khỏi giường, chỉ cảm thấy cả người xương cốt đều không nghe theo ý mình. Nhất thời, cả người lại lảo đảo ngã xuống giường.
Ngoài cửa truyền tới âm thanh gõ cửa của Tử Diên, "Nương nương, ngài đã tỉnh sao?"
Tống Lăng mệt mỏi lên tiếng, "Tỉnh."
Tử Diên đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng chậu nước và khăn mặt.
Tống Lăng ghé mắt nhìn người, mệt tới mức không bò dậy nổi.
Tử Diên lại gần hơn, đem chậu rửa mặt đặt lên trên ghế bên giường, "Nương nương, đã sắp tới buổi trưa, Vương gia còn đang đợi ngài ăn cơm đó."
Tống Lăng nghe thấy lời này, cả người run lên, lập tức ngồi dậy từ trên giường, "Vương gia, Vương gia hôm nay không đi quân doanh sao?"
Tử Diên lắc đầu, "không đi đâu hết, nhưng buổi sáng Vương gia có đi ra cửa một chút, không bao lâu liền trở lại, lúc này đang chờ người cùng ăn trưa."
Tống Lăng ngồi bên mép giường, mặt mày nhăn nhó. Tối qua nàng uống rượu say, cũng không biết có nói lời nào không lên nói không nữa.
Nàng muốn nghĩ lại, chính là chỉ có đau đầu với đau đầu mà thôi, cái gì cũng nghĩ không ra cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!