Edit: 1900
Lương Chinh híp mắt, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Tống Lăng.
Tiểu nha đầu, đã uống say còn dám động thủ với bổn vương.
Tống Lăng mơ mơ màng màng, cảm thấy có người niết mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, liền giơ tay tát xuống "bụp" một tiếng trên mu bàn tay ai kia.
Trong miệng còn lẩm bẩm một tiếng, trở người xoay lưng về phía Lương Chinh.
Lương Chinh: "……………"
Tiểu nha đầu say rượu, tính tình biến đổi thật lớn.
Lương Chinh không có biện pháp với nàng, đành phải từ bỏ.
Lau mặt rồi lại kéo chăn lên đắp kín cho cho nàng.
Tống Lăng ngủ thật sự say, thi thoảng lại lầm bầm vài tiếng không rõ.
Lương Chinh đứng nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng lại nhịn không được chọc lên má nàng vài cái, "Tiểu trư sao."
Dù thanh âm rất nhỏ, nhưng lại mười phần đáng yêu.
Lương Chinh giúp Tống Lăng thu thập thật tốt, mới xoay người qua bình phong, tự mình tắm rửa.
Lương Chinh xưa nay yêu sạch sẽ, một thân mùi rượu, thoát quần áo là tắm ngay.
Thùng tắm rất cao, hắn ngồi xuống, nước ngập không quá ngực hắn.
Hơi hơi dựa người vào thùng, lại thả lòng toàn thân, nhắm mắt dưỡng thần.
thật muốn nghỉ một lát, nhưng mắt vừa nhắm là hình ảnh của tiểu vương phi lại hiện lên.
Sợ hãi, khẩn trương, thẹn thùng, làm nũng, đủ loại bộ dáng.
Nàng uống rượu, bị sặc bởi hương cay mà mắt híp lại, tay quạt gió, le lưỡi nhỏ, bộ dáng thật đáng yêu.
Lương Chinh nhịn không được cười, khóe miệng không tự giác mà cong lên.
Chỉ là, thời điểm nàng sang, lời nàng nói cũng vẫn xoay quah trong đầu hắn.
Cái gì gọi là hắn không phải tướng công của nàng?
Rồi thì nàng cũng không phải? Nàng không phải là cái gì?
không phải là vương phi của hắn sao?
Tử Diên đã bị lộ, rồi lời nói lộn xộn của Tống Lăng nữa, Lương Chinh càng nghi ngờ hơn.
Thanh Phong phụng mệnh đi Ích Châu điều tra việc này, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ có kết quả.
hắn cũng đã dự kiến nhiều loại kết quả, điều gì hắn cũng có thể chấp nhận, lo lắng nhất chính là, nàng có thể là người do Thái Tử phái tới không?
Nghĩ tới đây, không hiểu sao lại có chút bực bội.
Bộ dạng kiều kiều ngốc ngốc ấy, cũng không giống như thích khách được huấn luyện đâu.
Càng nghĩ càng thấy phiền lòng, Lương Chinh chợt mở mắt, đang muốn ngồi dậy, mày rậm khẽ nhướng. Tống Lăng đang bên cạnh bình phong, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, đôi mắt chớp liên tục, thanh âm khàn khàn, "Vương gia, ngươi đang làm gì nha?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!