Chương 21: Khai phá thiên tài

Lương Chinh vừa nghe được, tâm tình phá lệ vui vẻ.

Lương Tẫn nghe, lại không nghĩ ngợi nhiều, chuyển tầm mắt sang nhìn Lương Chinh, "Nhị ca, về sau nhị tẩu có xuống bếp, ngươi gọi ta một tiếng, ta cùng ngươi trở về Vương phủ."

Tức thì, sắc mặt Lương Chinh đen kịt, lạnh lẽo liếc hắn một cái, "Trong phủ ngươi không có đầu bếp sao?"

Lương Tẫn: "………."

…………

Ăn xong cơm chiều, Lương Tẫn một người cô đơn chuẩn bị hồi phủ.

Xuất phát từ lễ nghi, nàng muốn tiễn hắn ra phủ, còn chưa kịp đi, Lương Chinh đã giữ tay nàng, "Vương phủ này, A Tẫn so với ngươi còn dành đường hơn, không cần đưa."

Khi nói chuyện, Lương Tẫn đã thảnh thơi bước tới cửa tiền viện rồi.

Tống Lăng thấy vậy, cũng không cố gắng, quay đầu liền hỏi hắn, "Vương gia, ngươi muốn tới thư phòng sao? Ta không quấy rầy ngươi."

Nàng hỏi vậy, vì Lương Chinh có thói quen, sau khi trở về từ quân doanh, sẽ ăn cơm chiều rồi tới thư phòng.

Tống Lăng chờ hắn tới thư phòng, nàng liền trở về hậu hoa viên đi dạo, vừa ngắm cảnh, lại có thể tiêu thực.

Lương Chinh "ân" một tiếng, xác thực hắn dự định đi thư phòng.

"Ta đây…."

"Ngươi đi cùng ta."

Tống Lăng ngốc lăng, giật mình nhìn hắn.

Lương Chinh lại thấy đôi mắt to tròn, trố ra nhìn hắn, "Ngày mai là sinh nhật Phụ hoàng, ngươi khôngmuốn chuẩn bị gì sao?"

Lương Chinh vừa dứt lời, Tống Lăng mới nhớ tới sự tình đánh đàn mừng thọ lúc trước, sợ tới mức há to miệng.

không nói thêm gì, hắn liền dắt tay nàng quay lại thư phòng.

Đầu Tống Lăng to hơn rồi, nàng thật không hiểu hắn muốn làm gì, không lẽ muốn nàng học bây giờ sao?

Vừa vào thư phòng, Lương Chinh kéo ngăn tủ ra, lấy một cây sáo, nàng thấy đầu đau, mắt cũng choáng váng. trên đời này, đúng là, không có gì không thể xảy ra….

Tống Lăng là nàng dâu mới của thiên gia, lại là tài nữ nổi tiếng trong thiên hạ, trong ngày sinh thần của Bệ hạ, tất nhiên nàng không tránh được phải biểu diễn tài nghệ gì đó.

Tống Lăng vì sự tình này, đã cố ý làm tay mình bị thương, hiện tại vết thương chưa khỏi, nên sẽ tránh được đánh đàn rồi.

Huống chi, cho dù nàng không bị thương, cũng không có khả năng học dễ dàng như vậy.

Vì thế, Lương Chinh lấy sáo ra, muốn dạy nàng thổi một khúc đơn giản.

………. Sau khoảng một canh giờ.

Trong thư phòng truyền tới từng trận, từng trận ma âm.

Bên ngoài, bọn hạ nhân đều không nhịn được bịt kín lỗ tai lại.

Thầm nghĩ, Vương phi nương nương không phải là tài nữ hay sao??? Sao lại có thể thổi ra khúc?(tạm gọi là khúc) nhạc khó nghe như vậy chứ?

Mà người đang trực tiếp bị tra tấn lúc này là Lương Chinh, hắn vẫn ngồi đoan chính trên ghế, chăm chú nhìn người con gái đang phồng quai hàm dùng sức thổi sáo.

Chính là, không thể chịu nổi mà, bất đắc dĩ, vỗ vỗ xuống bàn, mở miệng: "A Uyển, dừng lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!