Edit: 1900
nói thật thì, nàng cũng rất muốn ngủ trên giường, mềm mại thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, bị Lương Chinh ấn ngồi trên đùi hắn, liền thấy hốt hoảng, suy nghĩ lại, vẫn nói: "Cái kia, ta, ý ta là ta sẽ ngủ trên sàn nhà."
Lương Chinh nghe vậy, lại mở mắt ra, nhìn người bên cạnh một cái.
Tống Lăng bị nhìn chằm chằm, môi chặt lại, theo bản năng quấn chăn chặt hơn, có chút cảnh giác nhìn Lương Chinh.
Lương Chinh bị biểu tình sinh động của nàng chọc cười, nói: "Cuối cùng là ngươi đangkhẩn trương cái gì? Sợ bổn vương ăn ngươi?"
Tống Lăng: "……….."
Lương Chinh liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa bất dĩ lại có chút buồn cười, giơ tay ấn huyệt Thái dương, thấp giọng nói: "Ngủ đi, mỗi ngày đều ngủ trên mặt đất, cũng không chê lạnh."
Lương Chinh nói xong, liền nhắm hai mắt lại.
Trong phòng trở lên im ắng lạ, không có một tiếng động nào.
Tống Lăng thân thể cứng đờ, ngủ lép vào một bên sườn giường.
rõ ràng là mỗi người một chăn, hơn nữa cũng cách xa nhau chút mà nàng vẫn thấy khẩn trương.
Có thể là bởi vì lần đầu tiên ngủ trên giường cùng một nam nhân, hơn nữa, hắn vừa mới….
Nàng nằm trong chăn không nhúc nhích, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm người kia.
Lại nghĩ tới câu vừa rồi của hắn, bị cảm động một chút rồi =.=
hắn sợ nàng ngủ trên mặt đất lạnh mới ôm lên giường a. Nghĩ nghĩ, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Qua thật lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi nhỏ một câu: "Vương gia, ngươi ngủ chưa?"
Lương Chinh không trợn mắt, "ừ" một tiếng, xem như đáp lại chưa ngủ.
Tống Lăng chớp đôi mắt, nghiêm túc hỏi: "Vì sao ngươi lại nói nương chưa cho ta ăn no?"
Lương Chinh sửng sốt, rốt cuộc mở mắt, nén cười, đáp nàng, "không có gì."
Lương Chinh nghĩ tới bánh bao nhỏ vừa được thấy, dù đã nén cười, nhưng ý cười trong mắt chả thể nào dấu được ai cả.
Tống Lăng phát hiện mình bị hắn cười, có chút kỳ quái, nhìn hắn không chớp mắt.
Người này, rốt cuộc đang cười cái gì nha?
Lương Chinh nhìn nàng bĩu môi, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, cũng thật đáng yêu, ý cười trong mắt càng sâu, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu nàng, "Mau ngủ đi, ngày mai dậy sớm, ta mang ngươi đến một nơi."
Tống Lăng nằm cách hơn cả nửa thân mình, nhìn nóc giường không ngủ được.
Lần đầu tiên cùng chung chăn gối cùng một nam nhân, tự nhiên thấy khẩn trương không ngủ được, hô hấp tự giác thả nhẹ chậm lại.
So sánh với nàng đang khẩn trương, thì ai kia lại có vẻ rất tự nhiên.
Tiếng hít thở thong thả vững vàng truyền tới, hiển nhiên đã ngủ rồi.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, trong phòng một mảnh đen nhánh, theo ánh trăng mơ hồ mới thấy gương mặt anh tuấn kia. Gương mặt nhìn nghiêng như điêu khắc, mũi cao thẳng tuyệt đẹp. Hai mắt đang nhắm lại, lông mi ngay trước mắt nàng, vừa dài lại vừa dày.
Tống Lăng lớn đến từng này, còn chưa thấy nam nhân nào anh tuấn như hắn, làm người đối diện không dời mắt được. Nàng không tự giác cong người, tiến lại gần hơn để nhìn ngắm cho kĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!