Chương 7: (Vô Đề)

Vài ngày nay, Ngôn Luật Kỷ không được nghỉ ngơi tốt, lái xe về đến nhà chuyện đầu tiên làm chính là ngủ.

Nhưng gần đây anh ngủ không lâu, ngủ chưa đến bốn tiếng đã thức dậy.

Thói quen ngủ không đủ giấc này dẫn đến đau đầu, Ngôn Luật Kỷ vuốt vuốt huyệt thái dương, thật khó chịu,  liền lấy cái túi nhỏ màu đỏ đặt lên mũi hung hăng hít một hơi.

Chiếc túi đỏ này là gói thuốc chống muỗi anh mua trên web, ban đầu chỉ dùng để đuổi muỗi , nhưng dùng lâu , Ngôn Luật Kỷ phát hiện, ngoài việc chống muỗi hiệu quả, gói thuốc nhỏ này dường như còn có tác dụng an thần. Anh  đặt nó ở đầu giường, ban đêm thời gian ngủ cũng nhiều hơn vài giờ so với ngày thường,  đôi khi nhức đầu, hít một cái còn có thể giảm đau.

Tắt điều hòa, kéo màn, mở cửa sổ, luồng không khí mới mẻ một lần nữa tuôn vào gian phòng.

Ngôn Luật Kỷ vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương lôi tha lôi thôi, mặt mũi đầy râu , chợt nhớ đến lời nói Lâm Dược sáng nay, hóa ra trong mắt người khác anh tệ đến thế ư?

Tắm rửa cạo râu, chỉnh đốn chỉnh tề xong, sau đó nhìn mình trong gương quả thật trẻ hơn rất nhiều, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

"Tôi vẫn cảm thấy đàn ông có râu ria mới soái, nhưng khi để râu , thật sự rất giống kẻ lang thang."

"Vậy là cậu hy vọng tôi để râu hay là không râu ?"

"Tôi hy vọng cậu vĩnh viễn đều ở bên cạnh tôi..."

Ngôn Luật Kỷ tùy ý ném khăn lông trong tay lên bàn, dường như đem những chuyện không hay quăng đi, tự hỏi chính mình  có nên yêu đương hay không, chung quy vẫn là không nên nghĩ đến những chuyện nhàm chán này.

Thay giày và quần áo thể thao, mang theo nửa túi thức ăn cho mèo ra cửa, Ngôn Luật Kỷ đi đến công viên nhỏ cách đó không xa. Công viên này không lớn, nhưng  cây cối bên trong rất tươi tốt, trong lùm cây rậm rạp còn có rất nhiều mèo hoang, khi rảnh rỗi, Ngôn Luật Kỷ thường đến cho chúng nó ăn.

Mèo con dường như cũng biết là Ngôn Luật Kỷ, thấy anh đến liền ào ào từ trong bụi cỏ chạy ra, hướng về phía người đàn ông gọi meo meo, giống như đang làm nũng để lấy thức ăn.

Ngôn Luật Kỷ cười cười đổ thức ăn ra nói: " Thời gian này tao thật sự bận rộn , không đến cho tụi mày ăn, có ai khác đến cho tụi mày ăn không?"

Đám mèo con chỉ lo cúi đầu ăn, cũng không phản ứng lại với anh. Ngôn Luật Kỷ  biết rõ đám mèo nhỏ không đáp lại, chỉ là theo thói quen nói chuyện mà thôi.

Sau khi cho mèo ăn, Ngôn Luật Kỷ ném túi thức ăn rỗng vào thùng rác, đeo tai nghe bắt đầu chạy dọc theo công viên.

Đúng ra trong thời gian này bạn học Lâm Dược vốn hẳn nên ở công viên chờ nam thần thì Lâm Dược đang ngồi trong khách sạn ra sức châm chọc Tiểu Minh.

"Cậu biết không? Cái tên Ngôn Luật Kỷ kia , thật sự rất ghê tởm ." Lâm Dược vừa nhét thức ăn vào miệng vừa nói.

"Biết rõ." Tiểu Minh đã nghe 3 lần cũng không còn gì để nói .

"Nếu không phải tớ thấy cơ thể anh ta không khoẻ, khi đó tớ sẽ một cước đạp anh ta xuống, còn đến lượt anh ta đạp tớ."

"Là là là, đối phương có mắt như mù, không biết cậu có ý tốt." Nhạc Minh Uyên thấy ly của Lâm Dược không còn gì , rất tự nhiên lại giúp cô rót đầy.

"Nếu không phải là anh họ cậu ngăn cản"

"Anh họ tớ cũng không đúng, sao có thể giúp người ngoài chứ, khi trở về tớ sẽ nói chuyện với anh họ, gây khó dễ cho anh ấy." Nhạc Minh Uyên cùng chung mối thù nói, "Dám khi dễ anh em tớ, thật láo xược ."

"Cậu nói thật ?" Lâm Dược hoài nghi.

"Đương nhiên, một hồi tớ sẽ gọi điện thoại cho anh họ." Nhạc Minh Uyên kiên định nói.

"Vậy bây giờ cậu gọi đi."

"A? ?" Nhạc Minh Uyên trừng mắt nhìn, có chút chột dạ nói, "Hiện tại..."

"Tớ sớm biết cậu gạt tớ ." Lâm Dược gặm chân con cua hét lên.

"Được, được... Bây giờ tớ lập tức gọi." Nhạc Minh Uyên làm bộ lấy di động ra.

Đinh linh linh...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!