Tiếu Đông thấy bộ dáng đã tính trước của Lâm Dược, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm. Nghe nói bác sĩ trung y xem bệnh có bốn phương pháp, lẽ nào Lâm Dược vừa mới nhìn thấy bệnh gì từ trên người anh.
Không đúng, cơ thể anh nhất định rất khỏe mạnh, lúc rảnh rỗi đều đến phòng tập thể dục năm lần một tuần, tháng trước công ty mới tổ chức kiểm tra sức khoẻ, số liệu cơ thể của anh đều hết thảy bình thường.
"Được, vậy thì phiền bác sĩ Lâm giúp tôi chẩn đoán bệnh một chút." Tiếu Đông trong lòng có khúc mắc, vì vậy bình tĩnh đưa tay cho Lâm Dược
Lâm Dược cười cười, nhích lại gần Tiếu Đông, duỗi ngón tay đặt lên cổ tay anh ta.
"Ừ?" Lâm Dược đột nhiên ừ một tiếng, vẻ mặt biến đổi.
"Sao thế ?" Vẻ mặt Lâm Dược khiến Tiếu Đông có chút khẩn trương.
"Ừm." Lâm Dược suy nghĩ một lát rồi gật đầu, dường như nghe thấy lời nói khẩn trương của đối phương, trấn an Tiếu Đông "Tổng giám Tiếu không cần khẩn trương, không có chuyện gì lớn.
" Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Không có việc gì kinh sợ hù dọa người đâu
"Chậc." Một hồi sau, Lâm Dược bỗng nhiên lại chậc một tiếng.
"Như thế nào ?"
"Tổng giám Tiếu, phiền anh le lưỡi ra cho tôi xem." Lâm Dược đột nhiên yêu cầu.
Tiếu Đông theo lời há miệng ra.
Lâm Dược nhìn mấy lần, lại gật đầu một cái, dường như đã có kết quả, dừng bắt mạch tay.
"Bác sĩ Lâm, cơ thể tôi có chỗ nào cần chú ý không? " Tiếu Đông hỏi.
"Cơ thể của anh rất khỏe mạnh." Lâm Dược trả lời.
"Tôi đã nói rồi." Tiếu Đông lập tức yên lòng, cầm ly cà phê trên bàn, đắc ý uống một ngụm.
"Nhưng nên hạn chế thức đêm." Lâm Dược chờ anh uống cà phê mới chầm chậm nói câu tiếp theo.
"Khụ... Khụ khụ..." Mặt Tiếu Đông đỏ lên vì sặc nước, ho một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lúng túng nhìn qua Lâm Dược, nghĩ thầm, thế giới này còn có bác sĩ giỏi như vậy? Anh tối hôm qua mới có tình một đêm có thể thông qua bắt mạch mà biết được.
"Tổng giám Tiếu, ngài không có sao chứ." Lâm Dược cố làm ra vẻ lo lắng hỏi
"Không có việc gì, không có việc gì." Tiếu Đông hắng giọng một cái, đỏ mặt nói, "Tôi... Tôi về sau sẽ chú ý.
"Rất tốt, nhưng uống nhiều rượu sẽ rất tổn hại sức khỏe." Lâm Dược cố ý nói không rõ ràng, trong lúc nhất thời khiến người ta không hiểu được lời cô nói là tổn hại thân thể hay là tổn hại thận.
*Mình cũng không hiểu* TvT
"Vậy... Tôi còn có chỗ nào phải chú ý sao?" Tiếu Đông bị lời nói mơ hồ của Lâm Dược làm cho lúng túng.
"Tôi vừa mới nói , tổng giám Tiếu, cơ thể anh kỳ thật rất khỏe mạnh ." Lâm Dược cười cười bổ sung, "Ngoại trừ một số vấn đề nhỏ."
"Vấn đề nhỏ?" Tiếu Đông hỏi, "Cơ thể tôi còn có vấn đề gì?"
"Không cần khẩn trương." Lâm Dược nhìn về phía Tiếu Đông, cười nói, "Bệnh trĩ thôi, không khó trị."
"Trĩ..." Tiếu Đông kích động đứng lên.
"Không cần kích động như thế, chỉ là một bệnh nhỏ." Lâm Dược bất đắc dĩ nói.
Tiếu Đông cảm giác cuộc đời mình chưa bao giờ mất mặt đến thế, nhẫn nại ngồi xuống, Tiếu Đông giải thích: "Bác sĩ Lâm, tôi gần đây chỉ là có chút táo bón, không thể bị bệnh trĩ được."
"A..." Lâm Dược trừng mắt nhìn, cực kỳ ngay thẳng đề nghị, "Nếu không bây giờ anh vào nhà vệ sinh, xem có máu trong phân không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!