Thứ sáu hôm nay, Nhạc Minh Uyên hiếm khi không đi chơi cùng bạn bè và đồng nghiệp, vừa tan làm liền ngoan ngoãn trở về nhà, đơn giản là vì ba ngày trước mẹ anh nói rằng gia đình dì hôm nay sẽ đến ăn cơm.
Nhạc Minh Uyên vào cửa đã nhìn thấy dì và cậu, ngoan ngoãn chào: "Chú, dì, hai người người đến rồi."
"Tiểu Minh tan làm rồi à?" Dì hòa ái hỏi.
"Cháu vừa nghe nói dì đến , vừa tan làm liền chạy như bay trở về . Hôm nay có món gì ngon thế? Có món sườn xào chua ngọt yêu thích của cháu không ?" Nhạc Minh Uyên mặt dày mày dạn hỏi.
"Có, có, dì biết cháu thích ăn." Dì bị Nhạc Minh Uyên chọc cười.
"Dì là khách, còn phải làm cho con ăn." Mẹ Nhạc cầm cái muôi đứng ở cửa phòng bếp.
"Mẹ, dì đến nhà ta, sao lại gọi là khách ? Chúng ta vốn dĩ là người một nhà." Nhạc Minh Uyên hoàn toàn không ủng hộ cách nói của mẹ anh.
"Chính là, chính là người nhà." Dì hớn hở phụ họa nói.
"Được rồi, như con nói." Mẹ Nhạc 'ghét bỏ' liếc anh một cái, vung cái muôi trở về phòng bếp.
"Dì đi làm sườn cho cháu."Dì vỗ vỗ bả vai Tiểu Minh đi vào bếp làm sườn xào chua ngọt .
Trong phòng khách, ba Nhạc Minh Uyên cùng chú đang chơi cờ tướng, hai người là bạn đánh cờ, mỗi lần gặp mặt đều so tài một phen, nhưng mà từ nhỏ Nhạc Minh Uyên đã không thích đánh cờ, ngược lại anh họ Tiếu Đông lại rất lợi hại .
"Chú, anh họ không đến sao?" Nhạc Minh Uyên đặt túi và chìa khóa xuống, thoải mái cuộn mình trên ghế sofa hỏi.
"Tiếu Đông nói muốn làm thêm giờ, nửa tiếng nữa mới đến ." Chú không ngẩng đầu trả lời.
"Ồ." Nhạc Minh Uyên không để ý đáp một tiếng, lấy điện thoại di động ra.
Ước chừng hai mươi phút sau, Tiếu Đông cuối cùng xuất hiện .
"Đông Đông à, đói bụng không, dì có làm món nầm bò sốt cà chua hầm cách thủy yêu thích của cháu đây ." Mẹ Tiểu Minh vừa thấy Tiếu Đông vào vội vàng nói.
"Quả nhiên vẫn là dì hiểu cháu." Tiếu Đông nịnh nọt.
"Mau ngồi đi, đến là tốt rồi." Mẹ Nhạc bị Tiếu Đông nịnh nọt, vẻ mặt tươi cười, đứa cháu này cuối cùng cũng trưởng thành .
"Cảm ơn dì." Tiếu Đông đặt đồ xuống, ngồi cạnh em họ, Tiểu Minh đang hết sức chăm chú chơi điện thoại, cũng không quấy rầy, phối hợp lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt danh sách bạn bè một lượt.
Tiếu Đông trong khoảng thời gian này vẫn bận tìm bác sĩ trung y cho công ty, rảnh rỗi xem danh sách bạn bè , ngược lại phát hiện không ít điều mới, vừa xem vừa khen.
"Tôi nói, cô gái này thật không biết xấu hổ ." Tiếu Đông nhìn bức hình trên điện thoại nhịn không được liền nói tục.
"Ai không biết xấu hổ?" Tiểu Minh vừa đánh xong một ván liền nghe anh họ luôn lịch sự mắng cô gái kia, kích động đến gần, mắt nhìn điện thoại di động của Tiếu Đông.
"Không ngờ là đại mỹ nữ..." Trước cửa nhà thờ trắng tuyền có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đội mũ rơm nhìn về ống kính cười tươi, là một bức ảnh du lịch rất bình thường.
" Đại mỹ nữ cái gì, cậu chỉ mới tốt nghiệp, đừng chỉ nhìn bề ngoài."
"Sao thế? Bị vứt bỏ à?" Tiểu Minh bỉ ổi hỏi.
"Nói bậy cái gì đấy?" Tiếu Đông gõ vào đầu em họ một cái.
"Vậy sao anh kích động như thế? Không phải anh lúc nào cũng kêu em đối xử với con gái dịu dàng một chút ?"
"Mỹ nữ phân ra rất nhiều loại, vẻ đẹp bề ngoài là nông cạn nhất , đương nhiên cũng là dễ dàng hấp dẫn người khác nhất . Nhưng , tìm bạn gái không thể chỉ nhìn bề ngoài."
"Xem ra là chuyện xưa, nói một chút đi chứ." Nhạc Minh Uyên nghịch ngợm nói.
"Cứ đợi đi." Tiếu Đông lười phải chia sẻ chuyện riêng cùng với em họ của mình, cũng không xem danh sách bạn bè nữa , mở một phần mềm tuyển dụng, dự định xem bên trong có bác sĩ trung y đang tìm việc làm hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!