Chương 1: (Vô Đề)

Tháng năm.

Thời tiết đầu hè cuối xuân vô cùng tươi mát, đầu đường cuối ngõ đều là ánh mặt trời phảng phất hương vị lá cây , khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Lâm Dược ôm một thùng giấy, bên trong đặt vài quyển sách trung y cũ và một bao châm cứu, cô sửa sang lại bệnh án, nhẹ nhàng đi ra cổng chính lục viện trung y Thượng Hải.

Từ giờ khắc này bạn học Lâm Dược chính thức thất nghiệp, đối mặt với kinh tế quẫn bách phía trước, cô tự cảm thấy trước tiên phải nghênh đón sự tự do.

Suốt cả một năm rưỡi , cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của Lưu Mãn Đức.

"Tiểu Minh à , lão nương cuối cùng từ chức , ha ha ha ha ha..." Lâm Dược chân trước bước ra cửa chính bệnh viện , chân sau lập tức móc ra điện thoại gọi Nhạc Minh Uyên báo tin mừng, cười to phát rồ trước cửa bệnh viện, khiến bệnh nhân đến khám bệnh còn tưởng là mình không cẩn thận đến nhầm bệnh viện tâm thần rồi.

"Cậu vẫn còn ở cổng bệnh viện à?" Vô cùng hiểu rõ tính cách Lâm Dược, Nhạc Minh Uyên cơ hồ cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh người bị bệnh thần kinh ở cửa bệnh viện ngửa mặt lên trời cười to.

"Đại tiểu thư, chú ý hình tượng, cẩn thận người ta đưa cậu đến khoa tâm thần."

Lâm Dược ngưng cười, nhìn hai bên một chút quả nhiên có không ít người nhìn mình, Lâm Dược dùng thùng giấy che mặt, lúng túng đi xa một chút, mới  lên tiếng: "Tớ nói rồi chờ tớ từ chức nhất định phải ăn mừng , như thế nào, có rảnh rỗi hay không?"

"Vậy khẳng định có rảnh." Nhạc Minh Uyên cười nói, "Tớ cũng phải đến chúc mừng một chút chứ, tớ cuối cùng cũng không cần mỗi ngày lại nghe cậu gọi điện thoại oán hận Lưu Mãn Đức"

"Nhanh đến đây đi , tớ thật sự đói lắm rồi."

" Phản ứng của cậu thật sự là khác hẳn với người bình thường."

Không để ý tới Nhạc Minh Uyên đang châm chọc, Lâm Dược trực tiếp cúp điện thoại, bắt một chiếc taxi, đi đến quán cơm nhỏ nơi hai người thường đi.

Bởi vì là thời gian làm việc, lại không phải là giờ cao điểm, bên trong quán cơm không có nhiều người chỉ có một vài khách. Lâm Dược tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, đặt thùng giấy sang một bên , gọi xong đồ ăn liền cúi đầu chơi điện thoại.

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, một thân hình cao lớn, ăn mặc vô cùng soái xuất hiện ở cửa, người này nhìn quanh bên trong quán cơm nhỏ, nhìn thấy Lâm Dược, nhanh nhẹn bước đến.

"Gọi thức ăn rồi sao?" Nhạc Minh Uyên kéo ghế ngồi xuống hỏi.

Lâm Dược ngẩng đầu, thiếu chút nữa bị người bạn này  mặc quần áo phong cách hoa hòe  làm cho mù mắt: "Cậu có thể không mặc như con công mỗi ngày không Nhạc Minh Uyên?"

"Cậu không hiểu thời trang, đây là kiểu dáng hot nhất mùa hè này, các người mẫu nam đều mặc nó."

"Người ta đi đến trạm T , cậu lại đi đường cái, đúng là gà rừng học phượng hoàng." Lâm Dược châm chọc.

"Lâm Dược, cậu mà còn như vậy, tớ không cho cậu thuê phòng nữa." Nhạc Minh Uyên tức giận nói.

"Đừng mà, tớ vừa mới từ chức, ký túc xá của bệnh viện cũng không cho ở , nếu cậu không cho tớ thuê, vậy tớ làm sao bây giờ, cậu nhẫn tâm để nữ nhi yếu đuối như tớ lưu lạc đầu đường." Lâm Dược đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn Nhạc Minh Uyên.

"Nữ nhi yếu đuối? ? ?" Nhạc Minh Uyên hừ lạnh một tiếng.

Đối phó bạn học Tiểu Minh quả nhiên không thể chọn kế sách dụ dỗ, Lâm Dược từ trong hộp giấy lấy ra bao châm cứu, mở ra, rút ra một cây kim châm dài, nở nụ cười vô cùng "thân thiện" với Nhạc Minh Uyên.

"Cậu, cậu làm sao? Tớ báo cảnh sát ." Nhạc Minh Uyên vừa nhìn thấy Lâm Dược cầm trong tay cây kim châm dài, chân mềm nhũn, mặt mũi trắng bệch.

"Mặt cậu trắng bệch như thế,  không khoẻ à, tớ giúp cậu châm hai kim." Lâm Dược làm bộ muốn đi qua giúp Tiểu Minh  châm kim.

"Đừng, đừng, thuê , cho cậu thuê, tiền thuê phòng tớ đều không cần ." Nhạc Minh Uyên bi thống khuất phục dưới uy quyền của Lâm Dược.

"Tiền thuê phòng không cần đưa? Như thế thì tốt." Lâm Dược thu hồi kim châm, nhướng mày nói, "Có phải là... cậu thầm mến tớ từ lâu?"

Nhạc Minh Uyên bị dọa thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống : "Huynh đệ, loại ý nghĩ này không được nha, tớ chỉ thích nữ nhân."

"Cút!" Lâm Dược nhịn không được mắng.

Châm chọc cô vốn là thói quen thường ngày của Nhạc Minh Uyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!