Lục Minh và Tô Kiều là bạn cùng phòng suốt ba năm, hai người vô cùng thân thiết, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Minh đến nhà hắn.
Tô Kiều không thích người ngoài đến nhà hắn và không hoan nghênh bọn họ.
Vì hôm nay trời mưa, cả hai người đều ướt hết. Tin tức đã thông báo đêm nay sẽ có bão, mưa to gió lớn làm cây đại thụ trăm năm ngã xuống, hai người cũng không tránh được mưa sa gió giật. Thời tiết thật sự quá khủng bố. Cho nên Tô Kiều dẫn hắn vào nhà, ngủ lại một đêm.
Lúc mở cửa bước vào Tô Kiều nhắc nhở hắn, nói trong nhà có em gái, dặn hắn đừng quấy rầy cô bé.
Lục Minh biết Tô Kiều có em gái, là em ruột, nhưng chưa thấy qua, hôm nay là lần đầu nhìn thấy.
Cửa vừa mở, hắn liền thấy một thân thể bụ bẫm đi về phía bọn họ, đi tới trước mặt Tô Kiều, sau đó ngồi xổm xuống đặt cho anh trai một đôi dép lê.
Tô Kiều thuận theo mang dép vào. Chờ đến khi cô bé ngẩng đầu lên, Tô Kiều vốn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại bị gương mặt cô hấp dẫn. Khuôn mặt mượt mà, làn da rất trắng, đôi mắt sạch sẽ trong suốt.
Quan trọng là mập mạp, có chút béo.
Lục Minh cảm thấy cô gái nhỏ thật đáng yêu, hắn quăng ánh mắt cho Tô Kiều, trêu chọc: "Tô Kiều, mày cũng thật là, có em gái đẹp như vậy sao
không giới thiệu cho tụi tao biết. Sợ tụi tao cướp em gái mày hả?"
Tô Kiều nghe vậy, trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt không vui: "Đừng nói bậy."
Lục Minh không hiểu sao cậu ta không vui, nhìn bé béo béo xinh đẹp, hắn chủ động duỗi tay chào hỏi: "Chào em gái, anh là bạn tốt của anh trai em, tên là Lục Minh."
Cô gái nhỏ nghe thế chỉ cúi đầu, nhấp miệng, tay bấm chặt vào làn váy, không nói lời nào.
Tô Kiều khẽ đẩy cô một cái, nói: "Về phòng đi."
Tô Kiều thấy Lục Minh nhìn chằm chằm Tô Điềm, cậu ta càng bực bội, búng tay một cái nhắc nhở hắn hoàn hồn, giải thích: "Em gái tao trí lực có vấn đề, hồi nhỏ có lần bị sốt, không kịp đưa đến bệnh viện, nên trí lực chỉ dừng lại ở mức tám tuổi vào thời điểm đó."
Lúc nãy Lục Minh đã nhận ra cô gái nhỏ có gì đó không đúng, hắn vốn khó hiểu, nhưng sau khi nghe được lời này liền hiểu rõ, cô bé bị thiểu năng trí tuệ.
Thân thể 18 tuổi, nhưng chỉ số thông minh thì chỉ có 8.
Tuy Tô Điềm có vấn đề nhưng được người nhà chăm sóc rất kỹ trong mười mấy năm, không đưa cô ra khỏi nhà, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô bé nhìn qua không khác gì người bình thường, nhưng trí tuệ thì lại rất khác.
Cô gái nhỏ sợ người lạ.
Lục Minh lúc đầu muốn đùa giỡn cô gái nhỏ một chút, nhưng khi nghe thế thì kiềm lại. Người ta đã bị tàn khuyết, hắn mà đùa giỡn thì không bằng cầm thú, cái ý tưởng này phải khắc chế đi.
Tô Kiều một thân nước mưa nên phải vào trong tắm rửa, nhìn thoáng qua Lục Minh, hỏi hắn: "Muốn tắm cùng nhau không?"
Lục Minh bị cậu ta dọa cho một trận, hận không thể phun một ngụm nước miếng, da gà cũng nổi lên hết: "Cút đi! Lão tử không có cái đam mê kia, tự mình tắm!"
Tô Kiều trợn trắng mắt đi vào một mình.
Lục Minh vẫn mặc bộ quần áo ướt dầm dề, hắn thấy không quen, sợ sẽ dẫn đến cảm mạo nên cởi quần áo ra.
Đúng lúc này Tô Điềm bưng đến cho hắn một ly nước ấm, đưa đến trước mặt hắn, nói: "Anh, uống nước."
Cô gái nhỏ người cũng như tên, tên là Tô Điềm, giọng nói thật ngọt.
Không biết có phải còn giữ thói quen thích uống sữa bột hay không, trên người cô thoang thoảng mùi sữa.
Lục Minh nhận lấy cốc nước ấm, ngửi được mùi hương kia, hắn cảm giác được phản ứng cầm thú của mình bắt đầu rục rịch.
Hắn dặn mình phải kiềm chế lại, cô gái nhỏ nhà người ta không phải là cô gái nhỏ bình thường, mẹ nó mới có tám tuổi.
Hắn uống một ngụm, mắt nhìn chằm chằm Tô Điềm. Tô Điềm thì ngoan ngoãn vào phòng bếp. Chờ Tô Kiều bước ra, cô cũng đưa cho hắn một cốc nước, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!