Chương 9: (Vô Đề)

Minh Đàn diễn xong vở tuồng này thì việc có thể làm chỉ còn ngồi yên chờ tin lành.

Lại nói bên kia, Minh Đình Viễn đạp cửa mà ra, Bùi thị sốt ruột hoảng hốt đuổi theo thuyết phục một hồi, cuối cùng nói hết hơi mới khuyên được Minh Đình Viễn không đi thẳng tới phủ Lệnh quốc công.

Nghĩ đến trong thư nói đôi huynh đệ ruột kia đã bị mang về kinh thành, lúc nào cũng có thể đối chất, Bùi thị sai người chuẩn bị xe, tính toán đi cùng Minh Đình Viễn tới phủ Xương quốc công trước.

Lần này đi phủ Xương quốc công, đầu tiên đương nhiên là muốn gặp hai huynh đệ kia, giáp mặt hiểu rõ ngọn nguồn sự tình.

Thứ hai Xương quốc công Bạch Kính Nguyên là cậu ruột của Minh Đàn, hôn sự này là do muội muội của ông Bạch thị định ra khi còn sống, việc từ hôn nếu có thể bàn bạc với ông trước thì càng thể hiện tình nghĩa hai phủ.

Khi phủ Tĩnh An hầu đang tính toán từ hôn thì phủ Lệnh quốc công còn hồn nhiên chưa biết gì. Nhưng nghe nói Tĩnh An hầu đã trở về nhà, phu nhân Lệnh quốc công Lý thị biết trên đời không có chuyện gió không lọt được qua khe cửa, nếu muốn giữ được hôn sự này, chuyện trong phủ mình không thể kéo dài được nữa.

Sáng sớm bà chưa đợi người thỉnh an đã sai hạ nhân thu dọn đồ đạc chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng để đưa người rời kinh.

"Việc đã đến nước này, Châu Nhi, cũng không phải là dì không thương con, dì cùng biểu ca con cũng đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, chỉ là…" Lý thị nhìn nữ tử khóc đến xụi lơ trên mặt đất trong phòng mình, thương tiếc nói, "Con mang theo Mẫn ca nhi đi Lợi Châu ở vài ngày trước, chờ tiểu thư Minh gia vào cửa, hai vợ chồng đã có tình cảm, lại nói cho nàng ấy nghe chuyện con và Mẫn ca nhi, như vậy mới có đường thương lượng."

"Chờ đến khi đã có tình cảm vợ chồng, vị tiểu thư Minh gia kia há có thể đồng ý nạp thiếp?" Nữ tử bị gọi là "Châu Nhi" rơi nước mắt như mưa, "Ôm vợ đẹp trong lòng, đến lúc đó biểu ca nào còn có thể nhớ rõ Châu Nhi!"

"Sao có thể!

"Lương Tử Tuyên vội đứng lên. Lý thị quét mắt nhìn hắn một cái, ý bảo hắn câm miệng, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Châu Nhi, hòa hoãn nói:"Mẫn ca nhi là trưởng tử của biểu ca con, con lại là mẹ đẻ Mẫn ca nhi, sao có thể không nhớ rõ.

Hiện giờ sắp xếp như vậy hoàn toàn là vì nghĩ cho tương lai biểu ca con, tương lai của biểu ca con cũng chính là tương lai của Mẫn ca nhi, đạo lý đơn giản như vậy con còn không rõ sao?"

Nghe được câu này, Châu Nhi nín khóc, mắt ươn ướt nhìn về phía Lý thị.

"Được rồi, bên phía Lợi Châu đều đã chuẩn bị ổn thỏa, con cứ an tâm ở đó, đến lúc thích hợp biểu ca con sẽ tự đón hai mẹ con con vẻ vang hồi kinh.

"Châu Nhi còn muốn tranh thủ thêm chút gì đó, nhưng Lý thị rũ mắt cầm chung trà lên, tỏ rõ lời đã nói hết không muốn bàn thêm. Vú già hầu ở một bên thấy thế tiến lên giữ chặt Châu Nhi, mỗi người đè một bên, nửa kéo nửa ép đưa người ra ngoài."Biểu ca! Biểu ca…

"Châu Nhi tha thiết nhìn về phía Lương Tử Tuyên, còn gọi hắn từng tiếng từng tiếng. Lương Tử Tuyên có chút không đành lòng, dù sao hai người cũng tình nồng ý mật cùng chung chăn gối một thời gian dài, đợi Châu Nhi rời đi, hắn không nhịn được cầu xin nói:"Mẫu thân, việc này không còn cách cứu vãn sao? Biểu muội nàng…"

"Còn không phải vì mày tạo nghiệt sao!"

Lý thị nặng nề đặt chung trà xuống, lạnh giọng quát, "Mày cũng cút về tỉnh táo lại đi, đừng ở trước mặt tao chướng mắt!"

Lương Tử Tuyên bên ngoài là quý công tử nhẹ nhàng, ở nhà lại không dám cãi lại mẫu thân hắn nửa câu. Mới bị mắng mấy tiếng, hắn liền sợ tới mức hành lễ qua loa rồi vội vàng rời đi.

Nhìn bóng dáng Lương Tử Tuyên, Lý thị nhắm mắt, đau đầu cùng cực.

Trong số các phu nhân nội trạch, bà đã được coi là người có thủ đoạn sấm rền gió cuốn.

Ngày ấy trước khi cung yến bắt đầu bà còn cân nhắc làm thế nào để thuận lợi cưới được Minh gia A Đàn vào phủ. Khi rời cung, từ xa xa bà nhìn thấy Minh Đàn không lên xe ngựa phủ Tĩnh An hầu mà là cầm tay Bạch Mẫn Mẫn rời đi, trong lòng liền nhanh chóng sinh ra một kế.

Bà sai người đi theo từ phía xa, sau khi hồi phủ cẩn thận phân tích với Lương Tử Tuyên hôn sự này rốt cuộc quan trọng thế nào, tình cảnh trước mắt của bọn họ xấu hổ ra sao.

Đợi người tới báo Minh Đàn cùng Bạch Mẫn Mẫn rời khỏi Thính Vũ Lâu đi phố Nam Ngự Hà, bà lại nhanh chóng quyết định diễn vở cứu người rơi xuống nước.

Nếu chuyện xảy ra đúng như mưu đồ của bà, vốn dĩ sẽ đẹp cả đôi đường, vừa không làm hỏng hôn sự, lại có thể coi là lợi thế giữ lại mẫu tử Châu Nhi, nào ngờ con trai bà được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, không thuận lợi diễn xong kịch thì thôi, còn không thể không gánh lấy chuyện rơi xuống nước.

Kế này không thành, Tĩnh An hầu lại trở về nhanh như vậy, bà còn có thể làm sao? Cũng chỉ có thể ra hạ sách này, khiến cho mẫu tử Châu Nhi biến mất!

Gần đến thời gian ăn cơm trưa, hạ nhân tới bẩm: "Phu nhân, biểu cô nương cùng tiểu công tử đã ra khỏi thành.

"Cục đá treo trong lòng Lý thị cuối cùng cũng rơi xuống, bà mệt mỏi phất phất tay bảo người lui ra, muốn thanh tịnh một lát. – Từ Thượng Kinh đến Lợi Châu, đường xá nói xa không xa, nói gần không gần. Ra roi thúc ngựa hai ngày có thể tới, xe ngựa đi chậm một chút cần khoảng bảy ngày. Một đường xóc nảy mệt nhọc, thấy sắp phải rời xa Thượng Kinh phồn hoa náo nhiệt, tôi tớ cũng bắt đầu uể oải từ khi bắt đầu ra khỏi thành, sự không cam lòng trong lòng Châu Nhi càng lớn."Cô nương, hôm nay nghỉ chân ở chỗ này đi, đằng trước đường không dễ đi, cứ đi tiếp đến trước khi trời tối rất khó tìm được khách điếm."

Châu Nhi vén màn xe lên, mắt đánh giá xung quanh nhíu mày nói: "Nơi này rách nát như thế, nghỉ làm sao được?"

Mệt mỏi một ngày, người hầu không có tâm trạng ứng phó với biểu cô nương đã sinh được con trai rồi mà còn không có khả năng được nạp vào phủ, không kiên nhẫn mà nói lại: "Nếu ngài không nghỉ thì tự mà đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!