Tiết mục tình cảm được trình diễn bên ngoài xong thì cũng đúng lúc Bùi thị dẫn người trừ trong phòng ra đón.
Bùi thị kêu lên một tiếng "Hầu gia", lại đỡ Minh Đàn dậy nhẹ nhàng cười nói: "Năm năm không gặp, A Đàn quá nhớ nhung Hầu gia, khóc thành con mèo nhỏ rồi."
Minh Đình Viễn sờ sờ đầu Minh Đàn cũng cười vang: "Ta thấy phu nhân nuôi dạy con mèo nhỏ này cực tốt!
"Ý cười trên mặt Bùi thị càng thêm tươi. Bà đang muốn đáp lời, bỗng nhiên có người xông vào sân, đột ngột gào to:"Cha!
"Là Minh Sở. Nàng vẫn đang mặc váy đỏ kia, tiến lên liền lập tức ôm lấy cánh tay Minh Đình Viễn, không coi ai ra gì làm nũng nói:"Cha cuối cùng cũng trở về rồi, người vào cung còn mang theo bọn A Phúc, không có ai luyện roi cùng con gái!"
Ngày thường Minh Đình Viễn rất thích điệu bộ này của Minh Sở. Rốt cuộc ở vùng biên cương, bên người chỉ có một đứa con gái như vậy, đương nhiên muốn ra sao thì ra. Nhưng hiện tại, theo bản năng ông nhìn con gái nhỏ trước mặt.
Chỉ thấy con gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông nhìn chằm chằm cánh tay Minh Sở đang ôm, ngẩn ra một lát rồi rất nhanh đã lại yên lặng cụp mi, dường như muốn giấu đi sự mất mát trong đáy mắt.
Trong lòng ông nảy lên cảm xúc khó tả.
Lại quét mắt thấy vẻ mặt gượng gạo của Bùi thị khi bị ngắt lời, ông cũng bất giác có chút khó chịu: "Con làm loạn cái gì, nhìn thấy mẫu thân cũng không hành lễ!
"……? Minh Sở ngu người luôn."Ở Thượng Kinh không thể tùy tiện tự do theo ý con như ở biên cương, một cô nương cũng nên trầm tính lại, luyện roi cái gì, có rảnh thì học nhiều quy củ cùng mẫu thân và muội muội con một chút!
"Liễu di nương ở cửa viện nghe được lời này thì dừng lại. Lúc trước trở về viện của mình nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, bà đã muốn đưa Minh Sở tới thỉnh an Bùi thị, nào ngờ đi trên đường hạ nhân nói Hầu gia đã hồi phủ, đang tới Lan Hinh Viện, Minh Sở liền nổi giận đùng đùng mà bước nhanh hơn. Bà muốn đuổi theo nhưng Minh Sở đã học mấy năm võ công mèo cào, đi đường nhanh hơn hẳn nữ tử bình thường, đợi khi bà đuổi tới Lan Hinh Viện thì đúng lúc nghe được Hầu gia răn dạy. Bà lấy lại bình tĩnh, tiến lên uốn gối nói:"Thiếp thân tham kiến Hầu gia, tham kiến phu nhân."
Minh Sở đắm chìm trong sự tủi thân bị cha dạy dỗ, bị Liễu di nương kéo kéo mới không tình nguyện mà hành lễ bổ sung: "Tham kiến phụ thân, tham kiến mẫu thân."
"Người một nhà không cần đa lễ."
Ở thời điểm này Bùi thị đương nhiên thể hiện ra sự ôn hòa rộng lượng của chủ mẫu đương gia, "Nếu Hầu gia trở về rồi, cũng đừng đứng ở đây nữa, vào nhà ăn cơm đi.
"Bữa cơm trưa này ăn ở gian bên nhà chính Lan Hinh Viện, đồ ăn được chuẩn bị rất phong phú. Gân hươu hầm, giò heo pha lê, sườn hấp lá sen, đậu hũ phù dung… Đầy đủ món rau món thịt. Từ khi vào phòng, Liễu di nương liền kính cẩn nghe theo mà đứng hầu bên cạnh, gắp đồ ăn thêm cho Bùi thị. Bùi thị bảo bà nghỉ ngơi, bà lại cúi đầu cẩn thận nói:"Hầu hạ Hầu gia và phu nhân là bổn phận của thiếp thân."
Minh Đình Viễn không lên tiếng nhưng hiển nhiên rất vừa lòng với hành động này của bà. Lúc nãy ở bên ngoài ông còn nghĩ, trước đây không nên đưa Minh Sở đi Dương Tây Lộ, bị Liễu di nương chiều đến mức không có chút quy củ nào, hiện nay ngẫm lại, thực ra Liễu di nương vẫn còn biết điều, chủ yếu là tính tình kia của Minh Sở cũng không phải ai cũng có thể quản được.
Mọi người đều im lặng.
Nha hoàn trong phòng đều đã tu luyện nhiều năm ở nơi nhà cao cửa rộng, dáng vẻ làm trò này của Liễu di nương ngoại trừ Minh Đình Viễn thấy hay cũng chẳng có ai coi là thật.
Đương nhiên, Minh Sở vẫn thực lòng cảm thấy nghẹn khuất thay di nương của nàng.
Rốt cuộc trước kia ở Dương Tây Lộ đều là một nhà ba người bọn họ cùng dùng bữa, hiện giờ thì hay rồi, không thể ngồi xuống dùng bữa thì thôi, lại còn phải hầu hạ mụ đàn bà không sinh được con mà chiếm vị trí chủ mẫu kia!
Chỉ nghĩ vậy thôi Minh Sở liền cảm thấy sơn hào hải vị trước mắt đều không còn ngon nữa.
Thế mà cố tình đúng lúc này, Minh Đàn còn gắp miếng gân hươu hầm cho Minh Đình Viễn: "Cha nếm thử một chút ạ."
Chưa nói đến hương vị gân hươu hầm như thế nào, chỉ cần nhìn động tác nàng giữ tay áo khi gắp gân hươu, đổi đũa, lặng lẽ để gân hươu vào đĩa nhỏ bên bát cơm mà không dính chút nước sốt nào cũng khiến cho Minh Đình Viễn rất chi vừa lòng.
Ông là người thô thiển, khả năng văn chương cực kỳ hữu hạn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ông thích thưởng thức mấy thú vui tao nhã văn vẻ, nếu không phải vậy ông cũng không thiên vị Liễu di nương là người có tài nhất trong mấy người thiếp.
Thấy hiện giờ con gái ông hào phóng lịch sự tao nhã như vậy, trong lòng ông càng dâng lên cảm giác tự hào vui sướng. Nếm miếng gân hươu, ông gật đầu liên tục tán dương: "Ừm, mềm nhừ tươi ngon, hương vị không tồi!"
"Cha thích thì tốt rồi."
Minh Đàn cười đến híp cả mắt.
"Sao mà không thích cho được, gân hươu hầm này chính là do A Đàn làm riêng cho Hầu gia." Bùi thị cũng gắp thêm một miếng cho Minh Đình Viễn, "Gân hươu rất khó mềm nhừ, phải hầm trước mấy ngày, dùng nước dùng thịt hầm một lần, sau một ngày lại hầm thêm bằng nước dùng gà một lần nữa, để nấu được nước dùng thịt và nước dùng gà hầm gân hươu cũng cần phải vô cùng tỉ mỉ, vì món này mà nhiều ngày nay A Đàn đều chú ý rất cẩn thận."
Minh Đình Viễn cực kỳ nể mặt mà lại ăn miếng Bùi thị gắp cho, trong lòng cảm thấy mỹ mãn: "A Đàn còn nhỏ mà ngoan ngoãn hiếu thuận, đương nhiên ít nhiều cũng nhờ công phu nhân dốc lòng dạy dỗ."
Nói rồi, ông gắp cho Minh Đàn và Bùi thị mỗi người một cái bánh trôi trân châu: "Đừng chỉ lo cho ta, đồ ăn vừa ngon vừa đẹp thế này, hai mẹ con cũng nếm thử đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!