Chương 7: (Vô Đề)

Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm, thế rồi cũng đến mồng tám tháng hai, Tĩnh An hầu Minh Đình Viễn nhậm chức thống soái Dương Tây Lộ đã mãn nhiệm về kinh.

Ông nắm quyền lớn trong quân, khi nhậm chức có chiến tích lớn lao, lần này hồi kinh báo cáo công tác sẽ có biến động chức quan lớn trong triều, có không ít người đều đang âm thầm chú ý.

Thành Khang đế truyền khẩu dụ xuống, lệnh Tĩnh An hầu vào kinh thì ngay lập tức diện thánh. Vào thành, Minh Đình Viễn và gia quyến tôi tớ chia ra hai ngả để đi, một bên đến thẳng cửa Khải Tuyên, một bên vòng qua phủ Tĩnh An hầu ở phố Nam Thước.

Nghe nói Hầu gia chưa về nhà mà lập tức vào cung, chỉ có Liễu di nương về trước, người trong Hầu phủ cũng thư thả hơn nhiều, rốt cuộc trên đời này cũng không có chuyện gióng trống khua chiêng nghênh đón di nương và thứ nữ hồi phủ.

Khi Liễu di nương và Minh Sở xuống xe, chỉ có người hầu thân cận của Bùi thị Trương ma ma dẫn theo mấy nha hoàn bà tử chờ ở cửa nách.

Có lẽ là do được một mình nhận yêu chiều, mặc dù ở nơi biên cương khổ ải như Dương Tây Lộ tận năm năm, nhan sắc của Liễu di nương không hề kém hơn trước, thậm chí còn rạng rỡ hơn một chút.

Vị tam tiểu thư Minh Sở lại rất khó nhận ra được ngay, lúc nàng rời kinh cũng chỉ 11-12 tuổi, năm năm qua đi, dung mạo nàng nẩy nở, khí chất cũng khác trước nhiều, mặc xiêm y đỏ linh động, thần thái sáng láng, có chút phong thái hiên ngang của con gái nhà tướng.

"Ngươi để ta và mẫu thân đi vào từ cửa nách?"

Minh Sở cau mày, cực kỳ bất mãn với sắp xếp của Trương ma ma.

Phải biết rằng ở Dương Tây Lộ, bất kể nàng đi đến chỗ nào cũng là hòn ngọc quý trên tay thống soái, không ai dám không để ý nàng.

Nhưng chuyện này nàng ta đòi hỏi rất vô lý, đây là Thượng Kinh, làm sao có thể tuỳ tiện mở cửa chính, ngày thường ngay cả Bùi thị cũng ra vào từ cửa nách. Đương nhiên, hôm nay mẹ con nàng ta nếu vào phủ cùng Hầu gia, đúng thật là có thể đi ké vào từ cửa chính.

Trương ma ma đang muốn giải thích rõ ràng, Liễu di nương liền tiến lên nắm lấy tay Minh Sở lặng lẽ siết thật chặt.

Nhớ tới lời Liễu di nương nhắc nhở trên đường hồi kinh, Minh Sở cứng đờ, quyết định tạm thời nhẫn nhịn cơn bực tức này. Nàng ta xụ mặt xẹt qua Trương ma ma, lập tức bước vào cửa nách.

Mà cùng lúc đó, Minh Đàn đang bùng nổ cơn giận ở Chiếu Thủy Viện.

Nàng đập lá thư trong tay lên bàn, lại không nhịn được mà một hơi quét sạch tất cả chén sứ ấm trà tinh xảo xa xỉ trên bàn.

Tiếng đồ sứ vỡ vụn loảng xoảng, đột nhiên nàng vỗ bàn đứng dậy, vừa xoay vòng ở phòng vừa lẩm bẩm thì thầm:

"Bỉ ổi, quả thực bỉ ổi! Vốn dĩ cho rằng cái nhà đó chỉ là không có quy củ không biết xấu hổ, vậy mà đánh giá thấp bọn chúng, dám tính kế bổn tiểu thư!"

Nàng tức giận đến lạc cả giọng.

Mười ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mu bàn tay có thể thấp thoáng thấy được mạch máu xanh nhạt.

Tố Tâm cùng Lục Ngạc sợ mất mật, mấu chốt là các nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng mấy ngày nay tiểu thư nhà các nàng đều tràn đầy tinh thần ý chí chiến đấu sục sôi, muốn ăn diện lộng lẫy lấn áp tam tiểu thư hồi phủ hôm nay.

Sáng sớm nay còn đặc biệt sai người lấy sương sớm trên cánh hoa trộn với bột ngọc trai để đắp mặt, nói là đắp mặt như vậy rồi rửa sạch, da thịt sẽ trơn mềm sáng ngời hơn bình thường.

Nhưng vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, tỳ nữ Bạch phủ tới đưa phong thư truyền lời nói, Bạch Mẫn Mẫn vốn định tự mình tới đây nói cho nàng việc trong thư, nhưng nghĩ hôm nay Hầu phủ đoàn viên, nàng ấy không nên tới làm phiền, đành phải viết thư kể lại sai người đưa tới.

Cũng không biết trong thư viết cái gì mà khiến tiểu tiểu thư Minh gia, người luôn luôn mở mồm ra là nói "Danh môn thục nữ cho dù gặp phải chuyện gì đều không thể mất đi phong thái, la hét ném đồ loạn lên có khác gì bà điên trên phố đâu

", thực sự phát điên một trận… Còn nhớ hồi tiệc thưởng cúc năm ấy, Phụng Chiêu quận chúa từ đâu nhảy ra cướp mất danh hiệu"Người đứng đầu muôn hoa

"của nàng, trở về nàng cũng chỉ ném vỡ cái ly sứ rồi nằm lăn ra trường kỷ, không kêu ca gì cả. Nhưng lúc này, ném vỡ bát trà sứ còn chưa xong, nàng vòng đi vòng lại trong phòng vài vòng rồi đột nhiên cầm lá thư kia đi ra ngoài. Thấy động tác này, Tố Tâm luôn luôn bình tĩnh cũng hoảng sợ, vội đuổi theo nhắc nhở:"Tiểu thư, người muốn đi đâu? Tam tiểu thư cùng di nương đã vào phủ, người còn chưa cài cây trâm mới kìa!

"Minh Đàn khựng lại. Ờ nhỉ, đúng. Cây trâm. Còn có hai mẹ con nhà kia. Nàng xoay người đi thẳng vào gian trong, mặt không đổi sắc mà ngồi trở lại trước gương lược. Tố Tâm nhẹ nhàng chọc chọc Lục Ngạc, Lục Ngạc hơi ngu người, lắp bắp mấy tiếng mới phản ứng lại:"Tiểu… Tiểu thư, đừng nóng giận, giận dữ sẽ không đẹp… Cũng không phải không đẹp, tiểu thư thế nào cũng đẹp, nhưng tiểu thư cười rộ lên mới càng thêm, càng thêm khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh!"

Cũng không biết là Lục Ngạc khen hay, hay là do nhìn thấy gương mặt của mình mà lửa giận bớt đi, sau khi Minh Đàn ngồi xuống thì bình tĩnh hơn nhiều.

Cha nàng đang vào cung bái kiến Thánh thượng, lúc này lao ra đi tìm vừa không gặp được người cần gặp, còn tự dưng làm người khác thấy mà chê cười.

Hơn nữa cha nàng trở về cũng không thể cứ thế xông ra la hét muốn từ hôn, năm năm không gặp, ai biết Minh Sở cùng Liễu di nương bép xép với cha nàng cái gì. Đến lúc đó nếu hiểu lầm bởi vì nàng không biết lễ nghĩa mới làm cho phủ Lệnh quốc công coi thường chà đạp thì thành chuyện xấu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!