Tết Nguyên Tiêu năm Thành khang thứ năm cuối cùng cũng trôi qua trong náo nhiệt ồn ào. Chuyện náo loạn tuy làm người ta kinh sợ nhưng cũng không có gì thực sự nguy hiểm xảy ra, không khí năm mới cũng lặng yên tan đi theo tuyết mùa đông.
Chưa tra được tin tức của hai người đẩy Minh Đàn xuống nước, cũng may phủ Lệnh quốc công thức thời, nhận luôn là Lương Tử Tuyên ngã xuống sông, còn để hắn nằm trong phủ mấy ngày cho khớp.
Bùi thị không biết sự thật, chỉ cảm thấy phủ Lệnh quốc công xử sự rất tốt, là gia đình dễ chung sống. Minh Đàn lại không thấy mình mang ơn người ta, phủ Lệnh quốc công lén sai người tới tặng lễ thăm nàng, nàng cũng không nhìn một lần.
Lập xuân, tú nương may vá ở Cẩm Tú Phường lại được mời đến phủ Tĩnh An hầu may đo áo váy.
Minh Đàn cẩn thận nên đã nghĩ đến việc sau khi từ hôn sẽ mất một khoảng thời gian rất dài không tiện khoe khoang, giờ chỉ chọn mấy màu nhạt dịu như trắng ngà, lục nhạt, lam nhạt.
Bùi thị cho rằng nàng đổi mới nên cũng không ngăn cản, chỉ lấy thêm hai cuộn vải màu sắc tươi đẹp làm áo ngoài cho nàng, còn vỗ gối thân thiết nói: "Ngày thường ở trong phủ ăn mặc mộc mạc chút cũng không sao, nhưng ngày xuân không thể thiếu chuyện đi đạp thanh ngắm hoa, con gái nên mặc tươi mới chút, hoạt bát linh động, tinh thần vui vẻ, ai mà chẳng thích."
"Mẫu thân nói phải.
"Minh Đàn không cãi, ngoan ngoãn đáp lời, chỉ là trong lòng lại cảm thấy chán nản vì ngày xuân không thể mặc xiêm y xinh đẹp xúng xính ra cửa. Trong mấy chuyện nhỏ không quan trọng như chi phí ăn mặc các thứ Bùi thị cũng sẽ không để mình mang tiếng, lấy thêm đồ cho Minh Đàn thì cũng lấy thêm đúng một phần như thế cho Thẩm Họa. Bỏ chén trà uống dở sang một bên, bà nhớ tới chuyện gì đó, lại bàn bạc với bà tử quản sự Cẩm Tú Phường:"Còn lại mấy cuộn vải thì dựa vào thân hình tiểu tiểu thư làm mấy chiếc váy, tính thời gian, tam tiểu thư cũng sắp trở về rồi.
Mấy năm không gặp, cũng không biết hiện giờ thân hình như thế nào, cứ chuẩn bị trước, nếu không vừa người thì đợi con bé về kinh rồi sửa lại cho vừa."
"Vâng.
"Bà tử quản sự ngoài miệng nhận việc, trong lòng lại cân nhắc, mấy cái váy này có cần làm tinh xảo như đồ của tiểu tiểu thư không. Dù sao bà cũng thường làm việc cho người nhà cao cửa rộng, không đến mức không phát hiện được biến hoá vi diệu của tâm tình Hầu phu nhân trước mặt. Thật ra không chỉ có thái độ của Bùi thị khác lạ, Minh Đàn và Thẩm Họa nghe được chữ"Tam tiểu thư" cũng đều ngẩn ra chốc lát.
Phủ Tĩnh An hầu xưa nay dương thịnh âm suy, đến thế hệ của Minh Đàn, số bé gái được sinh ra cũng chỉ đếm được trên một bàn tay. Khi lão phu nhân còn sống, mấy nhà chưa chia ra ở riêng nên gộp hết mấy chị em họ vào để xếp thứ tự bé gái trong nhà.
Trên Minh Đàn không có đích tỷ*, hai vị đường tỷ* nhị phòng tam phòng đều đã xuất giá. Vị thứ tỷ Minh Sở này vẫn còn là khuê nữ tuổi tác xấp xỉ nàng.
Minh Sở và Liễu di nương đi cùng phụ thân nàng Tĩnh An hầu đi phòng thủ biên quan, đã năm năm chưa từng hồi kinh.
*Đích tỷ: chị ruột do vợ cả sinh
*Đường tỷ/huynh/đệ: anh chị em họ là con chú con bác, cùng họ với mình (phân biệt với biểu tỷ/ca/đệ là anh chị em họ con cô con cậu, khác họ với mình)
Lúc trước Minh Đàn chỉ nhớ kỹ chuyện phụ thân nàng hồi kinh có thể bàn bạc việc từ hôn nên quên mất Minh Sở và Liễu di nương cũng sẽ cùng trở về.
Quan hệ của nàng và Minh Sở từ trước đã cực kém, giờ nàng ta trở về, lúc nàng từ hôn chẳng phải sẽ lại có thêm một người chê cười nàng sao?
Còn Thẩm Họa, đầu tiên nghĩ tới là vị Minh Sở Minh tam tiểu thư này cùng tuổi nàng, tuy là thứ nữ nhưng dòng dõi cũng cao lại còn được yêu chiều, thân phận tương đương so với nàng. Minh Sở hồi kinh, chỉ sợ hai người sẽ có cạnh tranh khi tính toán mấy mối hôn nhân thích hợp ở Thượng Kinh.
Nhất thời mấy người trong sảnh toàn lặng im không nói, rũ mắt trầm tư.
–
Thấy sắp đến ngày về, Bùi thị bảo Cẩm Tú Phường chuẩn bị xiêm y, đồng thời cũng bắt đầu chỉ huy hạ nhân dọn dẹp Hầu phủ.
Bà quản lý việc trong nhà cực kỳ chu đáo, chưa đến mấy ngày, trên dưới Hầu phủ đã được dọn dẹp trang trí rực rỡ hẳn lên, nơi ở của Liễu di nương cũng được tu sửa một lần nữa, một chút sai lầm cũng không có.
Trương ma ma thấy Bùi thị quan tâm như vậy, khi chải đầu không nhịn được lải nhải: "Việc gì phu nhân phải để tâm đến mọi chuyện ở chỗ Liễu thị kia, cái người bình thường không ra mặt mà chiếm Hầu gia năm năm, hiện giờ sợ là kiêu căng ngông cuồng lắm rồi.
"Bùi thị nhìn khuôn mặt vẫn đoan trang thanh tú trong gương, không lên tiếng. Bốn bề vắng lặng, Trương ma ma lại ghé sát vào thấp giọng nói:"Suy cho cùng, chuyện quan trọng trong nhà là con nối dõi. Phu nhân thì hơi khó, nhưng nha đầu xinh đẹp trong phủ không phải không có ai.
Nếu không nữa thì, con gái nhà lành trong kinh cũng có rất nhiều, Hầu gia ở chung với Liễu thị ngần ấy năm, hết mới mẻ thì cũng nên chán rồi."
Bùi thị cầm lấy cây trâm trong tay cắm lên đầu, dáng vẻ không để bụng lắm.
"Phu nhân!
"Trương ma ma không nhịn được kêu lên. Khóe mắt Bùi thị hơi liếc, nhàn nhạt nói:"Lời này của ngươi sai rồi."
Nàng buông trâm cài, ánh mắt trở nên sâu thẳm xa xăm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!