Buổi trưa nắng như thiêu như đốt, lá cây xanh ngắt phơi dưới ánh mặt trời, tiếng ve đầu cành ra rả không dứt khiến không khí giữa hè thêm uể oải.
Trong Vương phủ, rất nhiều người mơ màng sắp ngủ, nhưng phòng trà nước thì không thể so được với chỗ khác, lúc nào cũng phải chờ các chủ tử dùng trà dùng nước, tuy mệt rã rời nhưng cũng không trốn việc lười biếng được.
Hai tiểu nha đầu phe phẩy quạt hương bồ bên bếp lò, bỗng nhiên có người ở nhà trước truyền lời nói, điện hạ trở về. Một nha đầu trong nhóm liền vội vàng đứng dậy vào phòng đưa trà, nhưng chẳng được bao lâu, tiểu nha đầu lại ôm vẻ mặt đầy ngượng ngùng mà trở về phòng trà nước, trà bưng trên tay cũng không dâng lên.
"Sao vậy? Chẳng phải ngươi đi đưa trà à?"
Tiểu nha đầu có chút khó nói, vừa lấy quạt hương bồ vốn để thổi lửa tự quạt gió cho mình, vừa lẩm bẩm nhỏ như tiếng muỗi vo ve nói: "Ngươi đi ra ngoài nghe một chút là hiểu ngay."
Nha đầu vẫn luôn ngồi bên bếp lò tò mò, đứng dậy ra khỏi phòng trà nước.
Đến cửa nhà chính, thế mà bên trong bất ngờ vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều hòa cùng với tiếng thở dốc nặng nề, u là trời, đang ban ngày ban mặt đó! Đầu óc tiểu nha đầu ong ong, mặt cũng nóng bừng, vội vàng trở về phòng trà nước.
Mọi nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng nước sôi ùng ục đun trên bếp lò, tiếng ve râm ran trên ngọn cây, hai tiểu nha đầu với khuôn mặt đỏ ửng quạt quạt, không có ai lên tiếng, nhưng trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ:
Hai vị chủ tử này càng ngày càng không kiêng kỵ gì, trước kia chỉ ầm ĩ ban đêm, giờ đến ban ngày cũng tăng cường hoạt động.
Thực sự Minh Đàn cũng không ngờ ban ngày Giang Tự cũng dám đè nàng để làm loại sự tình này.
Thường thường ban đêm thì thôi không tính, nhưng giờ ban ngày ban mặt, nhìn cái gì cũng đến là rõ, vô cùng xấu hổ.
Nàng cắn môi không dám kêu lên, nhưng tên Giang Tự này rõ là xấu bụng, cứ chuyển động từ từ, đợi nàng quen rồi không đề phòng lại cố ý làm một cái thật mạnh khiến nàng không thể không rên lên một tiếng.
……
Cứ thế liên tục đến khi mặt trời sắp lặn.
Từng chùm nắng hoàng hôn vàng ruộm chiếu qua song cửa sổ, tỏa ra vầng sáng mờ ảo.
Cả người Minh Đàn ướt sũng mồ hôi dính dính nhớp nhớp, nàng đã mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào.
Nàng bị ôm đến phòng tắm để rửa ráy, khi về giường, tỳ nữ tới đổi chăn gối đang muốn lui ra, từng người các nàng cúi đầu thật thấp, nhưng lỗ tai đều đỏ au, rõ ràng là vì ngượng ngùng khi nhìn thấy dấu vết cuộc yêu hỗn độn trên giường.
Ban ngày làm việc này, còn làm cho tất cả mọi người đều biết.
Minh Đàn xấu hổ và giận dữ không thôi, nằm xuống giường thì tự mình cuộn tròn trong chăn gấm, rúc vào góc giường, nhất thời vứt chuyện Lan phi lên chín tầng mây, quên sạch.
Giang Tự vô cùng sảng khoái thay quần áo, nhìn cái cuộn chăn dài dài nằm sát mép giường kia, hỏi: "Không ăn tối à?
"Giọng hắn khàn khàn, lại có chút thỏa mãn thản nhiên. Minh Đàn lắc đầu, lí nhí nói mấy chữ:"Không đói bụng."
Giang Tự cũng không ép buộc: "Bổn vương cũng không đói bụng, vậy nàng nghỉ ngơi, bổn vương đi thư phòng trước.
"Chàng không đói bụng, đương nhiên chàng không đói bụng! Minh Đàn vừa chửi thầm vừa cắn góc chăn. Giang Tự vừa đi thư phòng là ở trong đó mấy canh giờ liền. Trong lúc đó có ám vệ bẩm báo công việc, còn có Thư Cảnh Nhiên tới tìm hắn chơi cờ. Thư Cảnh Nhiên rõ ràng có thể cảm giác được hôm nay tâm tình Giang Tự rất tốt, rất nhiều chuyện bình thường hắn chỉ nói nhiều nhất một tiếng"Ừ", hôm nay lại còn có hứng thú hỏi thêm mấy câu.
"Vừa nãy khi vào phủ ta gặp tỳ nữ có võ nghệ cao cường bên cạnh Vương phi, chính là người giải vây cho ta ngày ấy ở phủ Bình quốc công, cứu khuê tú rơi xuống nước, nàng ấy… có phải là người thuộc Tân Vân Vệ không?"
"Vân Y? Đúng vậy."
Thư Cảnh Nhiên không biết nhớ tới chuyện gì đó, bất chợt cười tươi: "Vương phủ sao lại bạc đãi người ta thế, còn phải đi mua gà nướng ở ngoài."
"Ngươi cảm thấy hứng thú với nàng ta à?"
Giang Tự phá lệ hỏi một câu.
Thư Cảnh Nhiên trố mắt, theo bản năng liền muốn phủ nhận, nhưng lời phủ nhận nói tới bên miệng rồi không hiểu sao lại không thốt lên được.
Khi nãy gặp vị Vân cô nương kia ở bên ngoài, hắn chủ động chào hỏi, người ta không có phản ứng gì, hắn nhắc lại chuyện ngày ấy ở phủ Bình quốc công, nàng ta mới bừng tỉnh nhận ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!