Chương 48: (Vô Đề)

Sau khi rời khỏi nhà chính, trong lòng Vân Y trống rỗng. Hôm qua không chăm sóc tốt cho Vương phi là do nàng và Lục Ngạc thất trách, bị phạt là đúng, nhưng Lục Ngạc cô nương đã làm bạn với Vương phi nhiều năm thế mà bị chém chết luôn, vậy nàng đây —-

"Vân di nương.

"Bỗng nhiên có người gọi nàng. Vân Y ngẩng đầu:"Tố Tâm cô nương."

Tố Tâm cười dịu dàng, tiến lên đưa điểm tâm nàng cầm trên tay ra: "Di nương muốn ăn chút không, phô mai mới lấy từ phòng bếp, còn ấm đó."

"Không cần, đa tạ.

"Sắp chết rồi, ăn uống gì. Tố Tâm cũng chỉ là thấy bình thường nàng tới Khải An Đường thích ăn cái này, thuận miệng hỏi một câu, cũng không ép:"Vậy di nương đi thong thả, ta đưa cho Lục Ngạc vậy."

"Từ từ… Lục Ngạc?"

"Vâng, có chuyện gì không? Nàng ấy bị đập một gậy còn nặng hơn so với nương nương, hôm qua nương nương cũng sai thái y xem bệnh cho nàng, bảo phải tĩnh dưỡng mấy ngày, còn đang nằm trong phòng nghỉ ngơi.

"Không bị chém chết? Vân Y khựng lại, chợt hỏi:"Tố Tâm cô nương, tên của Lục Ngạc cô nương có nguồn gốc gì không?"

Tuy Tố Tâm không biết tại sao nàng ấy hỏi, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: "Thực ra cũng không gọi là nguồn gốc gì, khi còn bé nương nương thích hoa mai, cho nên khi ta và Lục Ngạc bị phân đến hầu hạ nương nương thì đều được ban tên của mấy loài hoa mai, viện mà trước kia nương nương ở bên Hầu phủ có tên là "Chiếu Thủy Viện", cũng là tên một loại hoa mai."

Có vẻ Vân Y đã hiểu ra chuyện gì, gật đầu đi trước. Nhưng mới đi được vài bước, bỗng nhiên nàng lại quay lại, cầm một xấp nhỏ phô mai, đứng đắn nói: "Một mình Lục Ngạc cô nương cũng không ăn hết, ta giúp nàng chia sẻ một ít."

Tố Tâm hơi ngơ ngác nhìn bóng dáng Vân Y.

Hôm nay Giang Tự muốn vào cung, sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Minh Đàn tiễn hắn đến tận cửa, trong lòng không khỏi lo lắng.

Tuy nói phu quân nhà nàng được Thánh thượng tin tưởng nể trọng, chuyện không hợp quy củ cũng không phải mới làm lần một lần hai, nhưng trước mắt bao người giết một vị có tước hầu, rốt cuộc cũng không phải là việc nhỏ.

Nàng không hiểu chuyện triều chính, phu quân nhà nàng có vẻ cũng không để ý nhiều, nàng hỏi qua mấy câu cũng không tiện hỏi nhiều.

Thành Khang đế lâm triều xong vẫn luôn chờ Giang Tự ở Ngự Thư Phòng. Mãi cho đến gần trưa, người hắn chờ mới khoan thai tới.

Thành Khang đế tức quá hóa cười: "Tâm trạng đệ có vẻ tốt nhỉ, hôm qua không tới, sao, chắc ở trong phủ ngủ một giấc ngon lành, sáng nay còn luyện võ, dùng xong đồ ăn sáng mới nhớ phải ra ngoài hả?"

"Sao bệ hạ biết?"

Thành Khang đế: "……

"Nếu hắn đột ngột băng hà, khả năng cao là bị thằng nhãi Giang Tự này làm tức quá mà chết. Hắn không muốn nhiều lời, chỉ vào hai chồng tấu chương lớn trên bàn:"Tự mình xem đi."

Giết Giang Dương hầu ngay giữa phủ Bình quốc công, bất kể vì sao, ngôn quan đương nhiên phải tấu tội. Hôm nay lâm triều, văn võ cả triều đều bàn chuyện phát sinh ở phủ Bình quốc công hôm qua. Hạ triều, tấu chương bay như tuyết rơi lên bàn Thành Khang đế.

Đương nhiên, bị tấu không chỉ có Giang Tự, phủ Bình quốc công cũng bị nói không ít, thậm chí còn liên lụy Chương hoàng hậu, Giang Dương hầu đã chết và phủ Nghi vương còn bị mắng thảm hơn.

Thật ra điều khiến Thành Khang đế ưu phiền cũng không phải cái chết của Giang Dương hầu, mà là xử trí Phụng Chiêu thế nào.

Lần gây chuyện này của Phụng Chiêu vốn có ý mang mọi người chết chùm, cá chết lưới rách, cho nên rất trắng trợn táo bạo, căn bản không nghĩ đến chuyện thoát thân.

Thậm chí việc phủ Nghi vương phải hứng chịu tai họa ngập đầu nàng ta cũng chỉ nghĩ đó là kết cục mà phụ vương mẫu phi phải chịu do thiên vị huynh trưởng. Nàng ta sống không tốt, đừng hòng có ai sống tốt.

Sau khi bị áp giải vào Đại Tông Chính Tư, Phụng Chiêu thẳng thắn thú nhận, thậm chí chủ động kể rõ ràng rành mạch mưu kế của nàng ta, từ đó còn liên lụy chút ít việc riêng của phủ Bình quốc công.

Sở dĩ nàng ta có thể hoành hành không kiêng dè gì ở phủ Bình quốc công vì cũng được người trong phủ trợ giúp không ít.

Nhà thế gia quyền quý nhiều rắc rối phức tạp, quan hệ thông gia cũng phức tạp không kém. Tam lão gia phủ Bình quốc công cưới một vị bình thê, là thứ muội nhà mẹ đẻ của Nghi vương phi, cũng chính là dì của Phụng Chiêu.

Trước đây Phụng Chiêu biết được mấy nhược điểm quan trọng của vị dì này, còn lấy chút lợi ích dụ dỗ mới có thể hành động tùy ý trong hội tao nhã.

Nàng ta nhận tội hết, phía Túc thái hậu cũng hiếm có một lần ra mặt vì Địch Niệm Từ, tất cả mọi người đều chờ phán quyết, lần này không nghiêm khắc xử trí Phụng Chiêu là không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!