Chương 47: Đút cháo

Từ khi thành hôn, mặc dù đã nhiều lần làm chuyện giường chiếu nhưng Giang Tự rất ít khi hôn nàng, có hôn cũng chủ yếu là hôn mặt, cổ, làn da cơ thể nàng.

Minh Đàn nhớ rõ nam nữ trong tiểu thuyết đều hôn môi.

Có lẽ vì ánh nến bị gió ngoài cửa sổ thổi tắt, ánh mắt của Giang Tự hơi tối đi, cổ họng khô khốc, yết hầu lăn lên lộn xuống trong vô thức.

Môi nàng hồng nhạt, nhìn rất mềm mại.

Giang Tự cúi người, chóp mũi hai người chạm nhau, đôi môi chỉ cách khoảng nửa tấc, hơi thở ấm áp quấn quít.

Đồ thô lỗ này đang nghĩ gì thế?

Đã sáp lại gần thế rồi mà vẫn chưa hôn nàng!

Minh Đàn e lệ ngượng ngùng, còn hơi khó chịu, tim đập thình thịch, lông mi cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng không nhịn được, chủ động ngẩng đầu mổ nhẹ vào môi hắn.

Nàng mổ một tí thôi đã muốn lùi lại, nhưng Giang Tự không cho nàng có cơ hội rút lui, thuận thế áp lên, một tay nâng gáy nàng, tiến quân thần tốc xông thẳng vào trong.

Nhưng kỹ thuật của Giang Tự trong chuyện này còn chưa thuần thục, môi răng hòa quyện, thỉnh thoảng lại va vào nhau, Minh Đàn bị cắn đau mấy lần, có khi còn ngạt thở không chịu nổi, nhưng cái cảm giác thân mật này thật mê loạn, toàn thân nàng như đang từ từ bốc cháy.

Quần áo nhanh chóng bị cởi ra tán loạn, gió đêm từ tốn thổi qua cửa sổ phía nam, quần áo nam nữ rơi xuống khỏi mép giường, từng mảnh đan xen vào nhau.

Thân thể Minh Đàn như một khối ngọc tinh tế ấm áp nhưng lại mềm mại hơn ngọc nhiều, hai người dán sát vào nhau, ban đầu Giang Tự còn cố gắng kiềm chế, động tác rất dịu dàng, nhưng khi sa vào giường mỹ nhân thì cũng không có khả năng khống chế được lâu.

"Phu quân……"

"Phu quân, chàng nhẹ thôi… Ưm!"

Vốn dĩ Minh Đàn gối trên gối mềm thêu uyên ương, sau đó cả khuôn mặt nhỏ của nàng bị vùi vào trong gối, giọng nói cũng nghẹn ngào nức nở, một lúc sau không biết gối đã bị vứt đi đâu, nàng bị đẩy dồn tới góc giường, tóc mai tán loạn bị mồ hôi thấm ướt, nàng vòng tay quanh cổ hắn, thút tha thút thít nức nở, khuôn mặt nhỏ đầm đìa nước mắt, cực kỳ giống cô gái nhỏ đáng thương bị bắt nạt.

Khóe mắt Giang Tự cũng phiếm hồng, tóc đen rối tung, còn có chút tàn nhẫn hiếm khi bộc lộ, càng khiến mặt mày hắn anh tuấn đĩnh đạc, đẹp vô cùng.

Hắn cúi xuống lau đi nước mắt trên mặt nàng, hơi thở nóng hầm hập phả ra, không biết đang trấn an nàng hay khơi dậy lửa trong người nàng.

Gió xuân thổi nhè nhẹ suốt đêm.

Tiểu nha đầu trực đêm lại có một đêm không nghỉ, đáy mắt thâm quầng.

Nàng nhớ mấy hôm trước được nha đầu làm trong vườn hoa nịnh hót nói, tỷ tỷ làm việc ở Khải An Đường đương nhiên màu mỡ hơn chỗ khác. Trong lòng nàng không khỏi thở dài, cũng không phải ai cũng có thể làm việc ở Khải An Đường.

Đương nhiên, vị trí vương phi càng không phải ai cũng làm được, so với Vương phi nương nương khóc lóc hàng đêm, nàng chỉ trông đêm cũng không tính là vất vả.

Sáng sớm ngày hôm sau, hiếm khi Minh Đàn tỉnh giấc cùng lúc với Giang Tự. Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, vẫn là một màu xám xịt.

Ban đầu Giang Tự định một mình đi luyện võ như ngày thường, cầm cánh tay ngọc đang quấn quanh người hắn nhét vào trong chăn gấm, đang định đứng dậy thì không ngờ cánh tay ngọc kia lại vòng lại, Minh Đàn mắt nhắm mắt mở ôm hắn, còn dụi dụi đầu vào ngực hắn, giọng nói ngái ngủ, nhẹ nhàng lười biếng: "Phu quân dậy rồi à?"

Giang Tự:"

Ừm, bổn vương đánh thức nàng à?"

Có lẽ là mới tỉnh, giọng nói của hắn trầm khàn dịu dàng hơn bình thường.

"Không." Minh Đàn lắc đầu.

"Bổn vương đi luyện võ, hôm qua mệt mỏi, nàng ngủ thêm tí nữa đi.

"Ý Giang Tự là hôm qua bị liên lụy chuyện ở phủ Bình quốc công nên mệt, nhưng Minh Đàn vừa nghe xong lại không khỏi đỏ mặt đấm hắn một cái, còn không phải là do hắn đòi hỏi vô độ sao, nếu không thì sao mà mệt! Nàng chưa hết giận, vùi đầu vào cổ hắn cắn một nhát. Nhưng mà sức nàng yếu xìu, cắn một phát cũng chỉ như muỗi đốt đối với Giang Tự, nếu có khác biệt ở đâu thì có lẽ vết cắn này của nàng càng khiến người ta tê dại hơn. Tỳ nữ ở bên ngoài chờ nghe được tiếng động bên trong, nhỏ giọng đi đến ngoài rèm châu trong nội thất, nhẹ giọng hỏi:"Điện hạ, ngài có muốn dậy không ạ?"

"Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!