Chương 44: Hội tao nhã (phần 3)

"Quận chúa, hắn đi vào rồi."

Cách đó không xa, có người vội vàng hồi bẩm nói.

Nghe vậy, khóe môi Phụng Chiêu không cong vểnh lên.

Thực tốt, hôm nay trời cũng giúp nàng.

Ban đầu Minh Đàn mãi không có phản ứng, nàng còn tưởng rằng thuốc có vấn đề, đợi đến khi nghe người ta hồi bẩm Địch Niệm Từ có phản ứng, nàng thấy rất khó hiểu, ly rượu kia rõ ràng là Minh Đàn uống, vì sao Địch Niệm Từ lại có phản ứng?

Nàng không biết giữa đường xảy ra chuyện gì, nhưng hoảng loạn xong lại nghĩ chuyện xảy ra với Địch Niệm Từ cũng không tồi. Địch Niệm Từ kia so với Minh Đàn lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh thì dễ đối phó hơn nhiều.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, khi nàng ta đang tính toán tạm thời buông tha Minh Đàn, Minh Đàn lại tách khỏi Bạch Mẫn Mẫn, một mình dẫn theo hai tỳ nữ đi dạo bên hồ.

Trong lòng nàng ta lại ủ mưu.

Dù sao đối phó với ba người một lúc vẫn khó giải quyết, nếu không thể một gậy giải quyết hết, để bọn chúng kêu lên thì hỏng việc.

Nàng ta đang do dự, không ngờ biến cố đột nhiên phát sinh, tỳ nữ trông là lạ của Minh Đàn thế mà lại đi cứu người, nàng ta cũng không biết tỳ nữ kia biết võ, may mắn lúc trước do dự nên không hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng biết được tỳ nữ biết võ đã rời khỏi, mọi người trên cầu lại đang quan tâm chuyện rơi xuống nước, cơ hội tốt tự nhiên dâng đến tận cửa đương nhiên không thể bỏ lỡ, nàng ta không hề nghĩ ngợi đã sai người đập Minh Đàn ngất đi đưa đến làm bạn với Địch Niệm Từ.

Hiện nay tên háo sắc kia đã vào phòng, nàng ta muốn nhìn xem, sau hôm nay, hai người Địch Niệm Từ và Minh Đàn còn có thể khoe khoang đến đâu, làm gì còn có mặt mũi mà sống trên đời!

"Đốt lửa.

"Hai tròng mắt Phụng Chiêu mở lớn, trong kiêu căng lại có chút điên cuồng. Nàng đã nói từ lâu, để bọn chúng chờ mà xem. Nàng sống không tốt, đừng ai hòng sống tốt. Qua nửa ngày, buổi trưa nắng gắt, mặt trời chói chang chiếu thẳng đỉnh đầu. Người gác cổng phủ Bình quốc công nghênh đón khách khứa cả buổi mãi mới được rảnh rỗi muốn ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, bên ngoài lại có tiếng vó ngựa dừng lại. Giang Tự buông dây cương, xoay người xuống ngựa."Công tử, xin hỏi ngài là?" Người gác cổng bị khí thế của hắn đè ép trong chớp mắt, đợi đến khi lấy lại tinh thần, vội khom người hỏi, "Hôm nay trong phủ tổ chức hội, cần có thiệp mời mới được vào, ngài… có thể đưa thiệp mời ra không?

"Giang Tự quét mắt nhìn, ném cho hắn một khối ngọc bài. Người gác cổng vội vàng tiếp nhận ngọc bài, nhìn thấy phía trên đề hai chữ"Định Bắc", giật mình, hai chân bỗng nhiên nhũn ra: "Định… Định Bắc vương điện hạ?"

Hắn vội mở cửa, lui sang một bên, "Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin Vương gia thứ tội, mời ngài qua bên này, qua bên này!

"Giang Tự lập tức bước vào trong phủ. Người gác cổng lau cái trán toát mồ hôi, vội sai người dẫn khách quý đi sân mã cầu, đồng thời cũng sai người truyền lời vào trong phủ —— Định Bắc vương điện hạ tới! Khi Giang Tự bị đưa đến sân mã cầu, trong sân người ngựa đuổi nhau giằng co quyết liệt, biểu tình quần chúng kích động lớn tiếng hô hào, không khí thi đấu đúng là nhiệt liệt. Chương Hoài Ngọc thần thái sáng láng tự mình tiến lên nghênh đón, còn không quên vỗ vỗ vai hắn chế nhạo:"Định Bắc vương điện hạ đại giá quang lâm, đúng là hiếm gặp." Hắn nhớ tới chuyện gì,

"Đúng rồi, không phải huynh đi Thanh Châu sao? Về sớm thế, xong hết việc rồi à?"

Giang Tự "Ừ

"một tiếng, quét một vòng trong đám người. Giang Tự không đáp, chỉ hỏi lại:"Thư Cảnh Nhiên ở đâu?"

"Huynh tìm hắn làm cái gì? Hình như là vị Tô đại tài tử kia mời hắn đi chơi thuyền làm thơ, cũng được một lúc lâu rồi, chờ chút, ta tìm người gọi hắn lại đây."

"Không cần," Giang Tự ngừng lại, lại hỏi, "Vương phi đâu?"

"Vương phi?" Chương Hoài Ngọc dừng lại, vẻ mặt hài hước càng rõ ràng, "Không nhận ra huynh còn rất quan tâm phu nhân mình nha, úi chà chà, thành hôn rồi, quả nhiên khác hẳn."

Thực ra Chương Hoài Ngọc rất hiểu mức độ kiên nhẫn của Giang Tự, trước khi Giang Tự mất kiên nhẫn trước, hắn lại ho nhẹ, đứng đắn đáp: "Nhưng mà đúng là ta cũng không biết tiểu vương phi của huynh ở đâu, đừng nóng vội, ta tìm muội muội hỏi một chút.

"Nhưng Chương Hoài Ngọc chưa kịp đi tìm Chương Hàm Diệu, Chương Hàm Diệu đã hoảng loạn tìm tới. Nàng chưa thấy Giang Tự, không biết người này là Định Bắc vương điện hạ, chỉ sốt ruột đến đỏ cả mắt, nhỏ giọng xin Chương Hoài Ngọc giúp đỡ nói:"Nhị ca, huynh mau giúp muội, không thấy cả Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa đâu cả!

"Cho dù nàng có năng lực đến mấy cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, chuyện lớn như vậy, không ngất xỉu ngay lập tức đã là hiếm có. Nàng thu xếp hết mọi việc còn hoảng hốt không chịu được, không dám đi tìm đại bá mẫu, chỉ dám tới tìm đường ca thường ngày yêu thương nàng xin hỗ trợ."Ngươi nói cái gì?"

"Lặp lại lần nữa."

Giọng hắn cực lạnh, còn có khả năng khiến người khác cảm thấy căng thẳng bất an.

Lúc trước khi tỳ nữ của Vĩnh Nhạc huyện chúa tìm tới nói không thấy huyện chúa nhà mình đâu, Chương Hàm Diệu cũng không cảm thấy có chuyện gì lớn.

Vĩnh Nhạc huyện chúa kia cũng giống như Phụng Chiêu quận chúa, đều là người khiến cho chủ nhà cực kỳ không thích, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, không để cho người khác có đường lui, có khi tự mình chạy lung tung đến chỗ nào đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!