Chương 43: Hội tao nhã (phần 2)

Khi Vân Y đáp lời cũng là lúc Địch Niệm Từ tự mình uống cạn ly rượu. Minh Đàn trơ mắt nhìn, đột nhiên cũng không biết nên nói gì.

Cho nên trong bữa tiệc thỉnh thoảng nàng lại nhìn liếc sang chỗ Địch Niệm Từ một cái. Nhưng nhìn một lúc lâu vẫn thấy Địch Niệm Từ không có gì khác thường.

Có lẽ là nàng đa nghi, Minh Đàn nghĩ thầm.

Yến tiệc này không phát sinh sự tình gì khác, tiệc suối rượu kết thúc, Chương Hàm Diệu lại trưng ra gương mặt tươi cười, tiếp đón mọi người đi ra sân mã cầu xem thi đấu.

Không thích nơi náo nhiệt như vậy cũng không sao, trong khu vườn phía đông cũng có đầy đủ trà ngon cảnh đẹp, bất kể là viết thơ vẽ tranh, hay đánh đàn thưởng cảnh, đều tùy ý mọi người.

Minh Đàn không giỏi uống rượu, uống hết hai ly rượu lê đã cảm thấy hơi nóng mặt, trong sân mã cầu khí thế ngất trời, nàng ngồi ở ngoài sân trong chốc lát, đầu óc càng choáng váng, đành phải đứng dậy đi cùng Bạch Mẫn Mẫn ra vườn phía đông cho yên tĩnh.

"Hôm qua tỷ đi thăm Tĩnh Uyển, tỷ ấy vẫn ổn chứ?

"Trên đường, Minh Đàn hỏi. Bạch Mẫn Mẫn gật đầu:"Tỷ thấy tinh thần cũng không tệ lắm, đại phu nói uống tiếp hai thang thuốc nữa là ổn, trời tháng tư lúc nóng lúc lạnh, rất dễ bị phong hàn, tỷ ấy còn dặn dò bảo chúng ta phải uống nhiều canh gừng một chút."

"Vậy là tốt rồi.

"Mấy ngày nay Chu Tĩnh Uyển không khỏe, nhưng hiện giờ Minh Đàn đã là Định Bắc vương phi, không thể cứ tùy tiện ra ngoài như trước nữa, chỉ có thể sai người đưa vài thứ đến Chu phủ. Tuy hạ nhân được sai đi lúc về cũng toàn báo lại tình hình đã tốt hơn, nhưng rốt cuộc cũng không yên tâm bằng lời nói của Bạch Mẫn Mẫn. Bạch Mẫn Mẫn nhớ ra gì đó:"Đúng rồi, Lục điện soái kia nghe nói Tĩnh Uyển bị bệnh thì cũng tặng không ít đồ cho Chu phủ, hắn còn viết thư cho Tĩnh Uyển."

Minh Đàn tò mò: "Thư gì?"

Bạch Mẫn Mẫn nhíu mày hồi tưởng: "Cụ thể nội dung như thế nào tỷ cũng không nhớ rõ, chữ viết tay của hắn đến là xấu, đại ý là, ngày ấy bên ao phóng sinh chỉ là hiểu lầm thôi, hắn cũng không có ý lấy chuyện sính lễ ra để hạ nhục Tĩnh Uyển, còn bảo Tĩnh Uyển tĩnh dưỡng cho tốt."

"Thế Tĩnh Uyển nói thế nào?"

"Ngoài miệng Tĩnh Uyển nói lén gửi thư là không biết lễ nghĩa, nhưng tỷ thấy… tỷ ấy cũng không tức giận như lúc trước nữa, còn có tâm trạng xem người ta tặng lễ gì, hơn nữa tỷ nghe tỳ nữ của Tĩnh Uyển nói, chuyện chọn rể hình như Chu đại nhân rất có ý hướng tới Lục điện soái."

Vào tận đến trong vườn, Minh Đàn còn muốn hỏi thêm chi tiết, bỗng nhiên có vài vị quý nữ yểu điệu tiến đến, nhún mình hành lễ nói: "Thỉnh an Vương phi.

"Minh Đàn cũng có quen biết mấy vị quý nữ này trước khi gả chồng, giờ phút này gặp lại, nàng và Bạch Mẫn Mẫn im lặng nhìn nhau, cũng chỉ đành tạm thời ngừng câu chuyện, làm như không có việc gì mà đi dạo ngắm cảnh nói đùa với mấy nàng kia. Các nàng trò chuyện, không biết là ai lại nhắc tới đám khách nam, có người cười nói:"Hôm nay Giang Dương hầu cũng tới, không biết có phải muốn gặp vợ chưa cưới của hắn không."

"Giang Dương hầu?"

Bạch Mẫn Mẫn tò mò.

"Tỷ không biết à?

"Bạch Mẫn Mẫn lắc đầu, hiếm khi có chuyện đồn đại gì mà nàng không biết. Nhưng Minh Đàn vẫn nhớ hôm trước vào lễ Tắm Phật, lúc dùng cơm có ai đó nhắc tới, nhưng lúc ấy nàng đang nghĩ tới Chu Tĩnh Uyển nên cũng không để ý lắm. Người vừa nói lại tiếp tục:"Giang Dương hầu vẫn luôn ở đất Thục, giờ mới vào kinh báo cáo công tác, người chưa từng nghe tên cũng bình thường, nói đến lai lịch của phủ Giang Dương hầu chắc mọi người sẽ có ấn tượng."

"Lai lịch gì cơ?"

"Phủ Giang Dương hầu này bắt đầu từ nhũ mẫu của tiên đế, người ấy có công hộ giá, tiên đế vẫn luôn quan tâm tới gia đình bà, còn phong hầu tước cho con trai bà ấy, cũng chính là lão Giang Dương hầu."

"Lão Giang Dương hầu rất có tài cán lại cực kỳ trung thành với tiên đế, khi tin tiên đế băng hà truyền đến đất Thục, ông bèn dâng sớ từ quan, tự xin đi trông lăng cho tiên đế, nhưng vì quá mức đau buồn nên bệnh cũ tái phát, trên đường đi tới hoàng lăng thì ra đi cùng tiên đế luôn."

"Thánh thượng cảm nhớ tình nghĩa chân thành của lão Giang Dương hầu dành cho tiên đế, đặc biệt cho phép phủ Giang Dương hầu được giữ nguyên tước vị mà kế thừa, từ đó phủ Giang Dương hầu cũng được nhiều thánh ân, ngày thường trong cung ban thưởng gì cũng không quên cho phủ Giang Dương hầu ở đất Thục xa xôi một phần."

Nói ra hết mọi chuyện… Bạch Mẫn Mẫn đúng là cũng có chút ấn tượng, nàng gật đầu lại hỏi tiếp: "Thế chuyện vợ chưa cưới là thế nào, đã kế thừa tước vị rồi còn chưa thành hôn sao?"

"Thế tử còn có rồi, tất nhiên là đã từng thành hôn."

Đã hiểu, cưới vợ kế.

"Thế Giang Dương hầu đó… coi trọng tiểu thư nhà nào, chúng ta có quen không?"

Nói mãi rồi cuối cùng cũng đến điểm quan trọng, vị quý nữ kia nhấp môi cười nói: "Tất nhiên là quen rồi, chẳng phải là vị quận chúa tôn quý nhất của phủ Nghi vương sao.

"Phụng Chiêu…? Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn liếc nhau, không khỏi kinh ngạc. Dù sao Phụng Chiêu cũng là quận chúa, làm gì đến nỗi phải gả cho kẻ có địa vị thấp hơn như Hầu gia đã lập thế tử kia làm vợ kế?"Tài sản của phủ Giang Dương hầu phong phú, ở nơi có tiếng giàu có sung túc như đất Thục, Giang Dương hầu cũng coi như là người có phúc, mới vào kinh được mấy ngày đã thu vào hai người hầu xinh đẹp, ngày hôm trước hoa khôi của Bảo Châu Lâu ra mắt, vị Hầu gia này còn vung tiền như rác để đạt được hạng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!