Chương 42: Hội tao nhã (phần 1)

Đáng lẽ Minh Đàn còn nhớ phải méc phu quân nhà nàng tội của Lục Đình, nhưng đêm qua khi hắn hồi phủ chưa kịp nói, sau đó lại mây mưa, chỉ còn lo thút tha thút thít nức nở, cực kỳ mệt mỏi đi vào giấc ngủ nên đã quên sạch sành sanh chuyện quan trọng này.

Nhưng nàng quên cũng không sao, trùng hợp hôm nay là ngày cấm quân Điện Tiền Tư diễn tập định kỳ hàng tháng, Lục Đình cũng đang chờ Giang Tự tới để giải đáp thắc mắc nghi hoặc của hắn.

Tùy tùng của Lục Đình có trí nhớ không tồi, những lời mà Chu Tĩnh Uyển nói hôm qua bên ao phóng sinh hắn đều nhớ rõ, chẳng qua hắn chỉ nhớ lời nói, không hiểu có ý là gì, khi thuật lại thì hơi trúc trắc, ngắt câu cũng khó tránh khỏi sai sót.

Giang Tự nghe xong, không khỏi trợn mắt nhìn về phía Lục Đình.

Trên khuôn mặt ngàn năm băng giá của Lục Đình hiếm khi xuất hiện một tia dao động: "Điện hạ, Chu gia tiểu thư rốt cuộc là có ý gì?"

"Ý là không muốn gả cho ngươi."

"…"

"Sao lại hiểu được thành như thế?"

"Biết cá không vui, là nói nàng không thích cách ngươi cầu hôn. Ngươi lại trả lời cho cá ăn nhiều thêm, chắc là nàng ấy hiểu lầm ngươi muốn đưa thêm sính lễ bắt cưới, cho nên, thà chết không gả.

"Thà chết không gả? Gì đến nỗi này. Diễn tập kết thúc, Giang Tự trở về, khi đi ngang qua Lục Đình hắn còn đứng lại đâm thêm một câu:"Cho cá ăn nhiều thêm, nói thế mà cũng nói được."

Lục Đình: "…

"Việc hai nhà Chu Lục, Giang Tự không muốn can thiệp, cũng không có thời gian rảnh rỗi để động vào. Nhưng Minh Đàn một lòng nghĩ cho tỷ muội tốt của mình, nhớ lại việc này, ngay cả khi hắn đã khởi hành đi Thanh Châu cũng không quên sai người đuổi theo gửi thư. Hắn mở thư đọc xong để sang một bên, nhưng qua nửa buổi vẫn nhặt lên viết một phong thư trả lời —"Chu chưởng viện danh vọng thế nào, trưởng nữ đã vào Lý phủ, không nên kết thông gia với quan văn có chức cao nữa."

Tuy chỉ một câu ngắn ngủn lại giải thích rất rõ ràng cái lợi cái hại trong đó.

Chuyện kết hôn này không phải là chuyện Chu Tĩnh Uyển muốn hay không muốn.

Cha nàng đứng đầu Hàn Lâm viện, có khả năng làm tể tướng tương lai, có danh vọng là chuyện tốt, nhưng danh vọng quá lớn, còn có quan hệ thông gia với mấy quan văn thanh quý thì khó tránh khỏi hiềm nghi kết bè kết đảng để được lên chức tể tướng.

Mặt khác, Lục Đình nhậm chức ở Điện Tiền Tư, tuy là thống lĩnh cấm quân quyền cao chức trọng nhưng lại trực thuộc Thánh thượng, chỉ nghe lệnh của một mình Thánh thượng, so với mấy nhà khác tới cầu hôn thì rất phù hợp.

Nghĩ vậy, Minh Đàn không khỏi có chút phiền muộn.

Lục điện soái có phù hợp thế nào Tĩnh Uyển cũng không thích. Nhưng chuyện hôn nhân gả cưới cũng chưa từng được quyết định chỉ bằng việc con gái trong nhà có thích hay không.

Hơn nữa, chắc là do nàng được gả cho phu quân như ý nên hơi nhiệt tình quá mà quên mất, nếu đến cuối cùng Chu đại nhân và Chu phu nhân cảm thấy thích hợp, người khác làm sao có quyền xen vào.

Trời cuối xuân, hoa thơm gió ấm, dường như ngày tháng trôi qua nhanh hơn bình thường rất nhiều. Trong vô thức, nhoáng cái mười ngày đã qua, hội tao nhã cuối xuân của phủ Bình Quốc công cũng lặng lẽ đến.

Giang Tự đi Thanh Châu vẫn chưa về, rốt cuộc không kịp tham gia sự kiện này. Nhưng Minh Đàn rất biết cách tự an ủi mình, như vậy cũng tốt, phu quân không có ở đây, nàng sẽ tận dụng hết khả năng cáo mượn oai hùm, khoe khoang phong thái Vương phi của nàng.

Mấy ngày nay Tố Tâm bị phong hàn, Minh Đàn để nàng nằm trong phòng nghỉ ngơi, lại đưa Vân Y ăn mặc giả thành nha hoàn ra ngoài cùng.

Vân Y là cao thủ xuất thân Tân Vân Vệ, đã được lệnh phải tạm thời ở Vương phủ đảm nhận chức di nương nên không thể tránh được việc thỉnh thoảng tới thỉnh an Minh Đàn.

Minh Đàn gặp nàng vài lần thì phát hiện tính tình nàng rất đặc biệt.

Theo lý thuyết ám vệ được huấn luyện từ nhỏ cũng dính máu trên tay không ít, đương nhiên sẽ phải lạnh lùng tàn nhẫn vô tình. Nhưng Vân Y giết người rất bình tĩnh, từ xưa tới nay lại chân chất lương thiện, thấy cái gì cũng cảm thấy tò mò mới mẻ.

Bởi vì xiêm y mà Minh Đàn thưởng cho nàng đều quá mức tinh xảo phức tạp, mỗi lần tới thỉnh an, nàng đều phải ôm xiêm y bảo người khác hỗ trợ mặc cho đẹp mới ra ngoài. Hôm nay trang điểm làm nha hoàn, nàng lại ôm xiêm y tới Khải An Đường nhờ Lục Ngạc giúp nàng mặc quần áo.

Sau khi cải trang thành nha hoàn xong, Vân Y đi theo sau Minh Đàn bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu:

"Vương phi nương nương, hôm qua thuộc hạ ra ngoài mua một con gà nướng, có thể lấy tiền từ quỹ chung ra được không? Tiền tiêu hàng tháng của ta sắp hết rồi."

"Sao lại tiêu hết? Không đúng, vì sao ngươi phải ra ngoài phủ mua gà nướng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!