Chương 4: Rơi xuống nước

"Phụt —— khụ khụ!" Nghe thế, Chương Hoài Ngọc không thể nhịn cười mà phun phì phì rượu trong miệng ra, còn bị sặc đến nỗi ho ra tiếng.

Nhưng hắn chưa kịp bình tĩnh lại thì mắt đã giật giật, sau đó cảm giác sau gáy tê rần, cổ họng tắc nghẹn, muốn há mồm nói chuyện lại không phát ra được âm thanh nào.

Bị điểm huyệt câm!

Mấy người ở đây tuy đều tập võ nhưng người có thể ra tay nhuần nhuyễn như vậy ngoại trừ chiến thần Đại Hiện khiến man tộc Bắc Vực nghe tiếng sợ vỡ mật – Định Bắc Vương giang Tự bên cạnh hắn thì căn bản không ai làm được.

Giang Tự không thèm tránh, chỉ nâng mí mắt, lẳng lặng mà nhìn hắn.

Đôi mắt đó trầm như một hồ nước đóng băng không gợn sóng, đen nhánh mà lãnh đạm. Chương Hoài Ngọc cũng không biết vì sao tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, giây tiếp theo đã lúng túng mà buông quạt xuống.

Hai bên bờ sông ngoài cửa sổ, hoa đăng phản chiếu trên mặt nước, sóng nước lóng lánh lung linh. Trong noãn các yên tĩnh, chỉ có mặt ngọc trên dây quạt xếp trên bàn ánh lên sắc nến, tua rua đung đưa.

"Mẫn Mẫn, tỷ có nghe thấy tiếng gì không?"

Minh Đàn chần chừ hỏi.

"Tiếng gì, tiếng gì cơ?

"Vẻ mặt Bạch Mẫn Mẫn có chút mờ mịt. Minh Đàn nhìn quanh bốn phía, im lặng một lúc lâu lại lắc đầu nói:"Hình như có người ho khan… Có thể là muội nghe lầm."

Kỳ thật Thính Vũ Lâu đã xem như chú ý cách âm, ở noãn các cách vách đều là người tập võ, động tĩnh bên ngoài đương nhiên là nghe thấy hết. Nhưng nếu không phải tối nay mở cửa sổ ngắm cảnh, với nhĩ lực của Minh Đàn thì chắc cũng không nghe được chút nào.

Có lẽ là sinh lòng phòng bị, lại có lẽ là chuyện quan trọng đã nói xong, lúc sau hai người chỉ toàn nói mấy đề tài khuê các, không có gì quan trọng.

Đến đúng thời gian đã định, thuyền quan đã đậu trên sông Hiện Giang chuẩn bị bắn pháo hoa.

Bạch Mẫn Mẫn đã sớm canh bên cửa sổ, Minh Đàn cũng không còn chú ý phải đoan trang e thẹn mọi lúc mọi nơi ở bên ngoài như ngày thường, nàng nâng váy dẫm lên bậc cửa sổ, đôi tay bấu vào bệ cửa, không nhịn được thò đầu ra ngoài ngó nghiêng.

Đêm Nguyên Tiêu ở kinh thành luôn náo nhiệt rực rỡ, chính là cái mà người vẫn gọi là "ảo thuật dị năng, ca vũ tạp kỹ, âm nhạc kịch nói đan xen."

Bên bờ sông Hiện Giang đèn sáng suốt đêm, dân chúng tụ tập ngắm pháo hoa, trên bến tàu còn tản ra hằng hà sa số hoa đăng cầu phúc, từ xa xa nhìn lại chính là cảnh tượng thịnh thế phồn hoa.

Trong tiếng hoan hô của bá tánh ở hai bờ sông, những chùm pháo hoa từ thuyền quan nổ tung trên bầu trời, trên bờ cũng có nhà giàu đốt pháo, bỗng chốc cả bầu trời đêm được pháo hoa chiếu sáng lung linh bừng lên như ban ngày.

Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn đều xuất thân thế gia nên đã nhìn thấy nhiều thứ đẹp đẽ, nhưng rốt cuộc các nàng vẫn còn tâm tính hồn nhiên của thiếu nữ, giờ phút này đều nín thở mở to mắt không dám chớp.

"Thật là đẹp.

"Minh Đàn quay mặt nhìn về phía bầu trời đêm, nhẹ giọng thở dài. Bạch Mẫn Mẫn gật đầu vui sướng nói:"Tỷ thích nhất pháo hoa hình con thỏ lúc nãy, đáng yêu ghê!"

"Muội thích loại pháo hoa thỉnh thoảng rủ xuống ánh vàng lấp lánh, thanh âm nhỏ vụn, cực kỳ dễ nghe, giống như… Mau nhìn kìa, lại có nữa!"

Tiếng nói lanh lảnh mềm mại của thiếu nữ không chỉ khiến cho bạn nàng nghiêm túc nhìn xung quanh mà còn làm cho mấy người ở noãn các cách vách đều bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giang Tự không nhúc nhích, còn tự rót rượu uống, vị trí của hắn ngồi đối diện cửa sổ, khi ngẩng đầu lên vừa vặn thu hết vào trong mắt tràng pháo hoa bung ra trong màn đêm tựa như cơn mưa ánh kim trong mộng. Mắt hắn hơi lóe, rượu ngon chảy xuống cổ cũng không cảm thấy cay nữa.

Pháo hoa cực đẹp nhưng lại mau qua. Khi bầu trời đêm yên tĩnh trở lại, Minh Đàn đứng ở bên cửa sổ mãi mà không lấy lại được tinh thần, thậm chí còn có chút buồn phiền vu vơ.

Cũng may giờ còn chưa muộn, Bạch Mẫn Mẫn muốn đi phố Nam Ngự Hà nên cật lực xúi nàng đi cùng. Sự phiền muộn trong lòng nàng nhanh chóng được xua tan sạch sẽ bởi lời Bạch Mẫn Mẫn nói khi nàng ấy miêu tả cảnh tượng xe hoa đèn lồng diễu hành trên phố.

Trước đây Minh Đàn chưa bao giờ dạo phố Nam Ngự Hà vào đêm Nguyên Tiêu. Khu vực ven sông này vô cùng náo nhiệt nhưng cũng hỗn tạp nhiều loại người, ở đây mỗi năm vào tết Nguyên Tiêu thường xảy ra chuyện với phụ nữ trẻ nhỏ, mấy nhà huân quý đều không muốn để cô nương nhà mình đặt chân tới phố này.

Hai người cẩn thận đeo khăn che mặt, khi xuống xe ngựa, nhìn thấy đèn đuốc rạng rỡ trên phố phường phồn hoa ồn ào náo nhiệt, bỗng nhiên Minh Đàn thấy hơi lúng túng.

Vì Bạch Mẫn Mẫn đã có mấy năm liên tục chuồn êm tới đây nên nàng thích ứng khá tốt. Nàng nhìn nhìn khắp nơi, không biết phát hiện ra cái gì, bỗng nhiên "ui" một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!