Trong nháy mắt cửa mở ra, Minh Đàn đập vào ngực Giang Tự, vẫn chưa nhìn thấy người đứng ngoài.
Chỉ có Giang Tự và Thư Cảnh Nhiên đứng ở cửa nhìn nhau một cái, rồi lại coi như chưa nhìn thấy gì, đóng sầm cửa lại.
"…?
"Thư Cảnh Nhiên hơi mê mang. Mấy ngày trước khi chạm mặt Giang Khải Chi, có vẻ Giang Khải Chi còn đánh giá lời đồn"vô cùng thương yêu thê tử
"cực kỳ tẻ nhạt, nhưng tối nay xem ra… Hắn chậm rãi xoay người rời đi, không biết nghĩ đến chuyện gì còn cười khúc khích, bước chân cũng nhẹ hơn một chút. Trong thư phòng. Giang Tự buông tay nhận hộp đồ ăn, trầm ngâm nói:"Là bổn vương hiểu lầm."
Minh Đàn không thèm để ý, giận dỗi đi đến trước giá bác cổ, cầm lấy quyển binh thư nàng đọc không hiểu, làm bộ làm tịch lật xem, vừa lật nàng còn len lén liếc nhìn qua khóe mắt ——
Coi như hắn thức thời!
Dù chưa thực lòng xin lỗi nhưng vẫn quay lại bàn, im lặng ăn hết cháo tổ yến và bánh đai ngọc nàng vất vả làm ra.
Thấy chén đĩa sạch sẽ, Minh Đàn nhớ tới mục đích đi tới đây, cũng không định tiếp tục giả vờ nữa, bèn bỏ quyển binh thư xuống, quay lại trước bàn, lượn qua lượn lại thu dọn hộp đồ ăn.
Nàng đang ấp ủ lý do mở lời trong lòng, Giang Tự đột nhiên hỏi: "Nàng không nóng à?
"Trời tháng tư đã hơi nắng nóng, bình thường hay thấy nàng mặc áo mỏng uyển chuyển nhẹ nhàng, hôm nay lại bọc kín mít tầng tầng lớp lớp, cái cổ trắng nõn bình thường vẫn lộ ra bên ngoài cũng bị che hơn phân nửa. Giang Tự không nói tới thì thôi, nhắc tới nàng lại cảm thấy sầu thúi ruột, hình như lưng nàng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng rồi. Nhưng nàng vẫn ngang ngạnh nói bậy bạ một câu:"Khi đến tháng thì sẽ lạnh hơn bình thường một chút."
"Vẫn chưa hết à?"
Minh Đàn cảnh giác, vô thức che lại cổ áo, nói tránh đi: "Mực khô rồi, A Đàn mài mực cho phu quân nha."
Giang Tự vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi không nghĩ gì nhiều, nhưng vì Minh Đàn tự nhiên căng thẳng làm hắn liếc nàng thêm mấy lần.
Mài mực nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ hao tâm tốn sức, mới một lúc mà Minh Đàn đã cảm giác lòng bàn tay tê rần, trán đổ mồ hôi. Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, đợi lúc Giang Tự không chú ý, còn lấy tay phẩy phẩy gió quạt cho mình một chút.
Đợi đến khi mài hết một nửa thỏi mực, nàng mới gợi chuyện, châm chước hỏi một câu: "Phu quân, có phải chàng rất thân quen với Lục điện soái không?"
"Chuyện gì?"
"Không biết phu quân có nghe nói chuyện Lục điện soái đến nhà Chu học sỹ viện Hàn Lâm cầu thân không?"
"Có nghe nói."
"Vậy phu quân có biết vì sao Lục điện soái phải cầu thân với Chu gia không?"
"Liên quan gì đến bổn vương."
Minh Đàn bị nghẹn lời.
"Nhưng… nhưng Tĩnh Uyển là bạn thân của thiếp, Lục điện soái cầu thân làm những người khác đều không dám đến cửa Chu gia, đã nhiều ngày nay Tĩnh Uyển lo lắng bất an."
Nàng dừng một chút, cứng rắn nói thêm, "A Đàn quan tâm bạn tốt, cũng vô cùng lo lắng bất an."
Giang Tự lúc này mới giương mắt: "Những người khác không tới thì liên quan gì với Lục Đình. Chính mình yếu đuối nhát gan còn muốn đổ lên đầu người khác sao?
"Minh Đàn im bặt, tuy rằng cảm giác có chỗ nào sai sai, nhưng thoạt nghe thì thấy lời của phu quân cũng rất có lý. Nàng chần chừ một lát, lại thận trọng hỏi:"Nhưng Lục điện soái có tiếng hung dữ bên ngoài, cũng không biết hắn có thật lòng cầu hôn hay không…"
Nàng vừa nhìn Giang Tự, vừa thử từng bước một: "Mấy ngày nữa là lễ tắm Phật, rất nhiều nhà sẽ đi chùa Đại Tướng Quốc xem lễ, hay là phu quân sắp xếp một chút để Tĩnh Uyển tự mình gặp Lục điện soái được không?"
Giang Tự: "……
"Trông hắn rảnh rỗi không có việc gì để làm thế à. Thấy hắn không đáp lời, Minh Đàn lôi kéo ống tay áo hắn, lí nhí nói thêm:"A Đàn mới qua ngày đó rồi, hôm nay phu quân không trở về phòng nghỉ ngơi sao?"
Thư phòng yên tĩnh trong chớp mắt, Giang Tự để bút xuống: "Bổn vương sẽ báo cho Lục Đình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!