Minh Đàn luôn cảm thấy hôm nay sau khi về nhà mẹ đẻ, ánh mắt phu quân nhìn nàng rất kỳ lạ. Cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào nàng cũng không nói được, chỉ có khi chạm mắt nhau thì nhìn lâu hơn một chút. Nàng cũng không quá để tâm.
Yến tiệc tại gia kết thúc, Bạch Mẫn Mẫn và Thẩm Họa đều phải trở về nhà
Gần đây, mẹ và chị dâu cả của Bạch Mẫn Mẫn rất nghiêm khắc với nàng, dù sao cũng là cô nương đến tuổi xem mắt lập gia đình, không thể nào cả ngày chạy nhong nhong ra ngoài tổn hại thanh danh được.
Thẩm Họa còn phải đi về gặp mấy chủ tiệm.
Từ khi vào Lý phủ, nàng theo mẹ chồng cùng nhau quản lý việc nhà, tuy nàng thích ngâm thơ làm câu đối nhưng cũng không phải không hiểu chuyện quản gia, xử lý chuyện trong phủ từ trên xuống dưới gọn gàng ngăn nắp, hiện giờ rất có uy ở Lý phủ.
Các nàng đi rồi, Minh Đàn lại đến Lan Hinh Viện nói chuyện với Bùi thị một lát.
Bùi thị còn lấy Thẩm Họa làm ví dụ:
"…… Con bé cũng có phúc, hiện giờ ở phủ Lý tư nghiệp cũng coi như là cá gặp nước, lang quân có chí tiến thủ, phu thê hòa thuận, chị em dâu cũng dễ ở chung, chị dâu cả nhà nàng còn không phải là tỷ tỷ của Chu tiểu thư bạn tốt của con sao? Tính tình dáng vẻ cũng không có gì để chê. Còn quan trọng nhất chính là cha mẹ chồng dễ tính, không bắt chẹt người khác, vừa mới vào phủ đã có thể cùng xử lý chuyện trong nhà, con cũng nên học hỏi."
Minh Đàn gật đầu, trầm ngâm một lát lại nói: "Mẫu thân, đạo lý con hiểu, nhưng con không có chị em dâu cha mẹ chồng nào, ngày đầu tiên sau khi thành hôn quản sự Vương phủ đã đem tất cả sổ sách chìa khóa đưa hết cho con rồi."
"Trong phủ cũng không có ai gây khó dễ cho con?
"Minh Đàn nghĩ nghĩ, lắc đầu. Trường hợp như này thật hiếm thấy, Bùi thị nói:"Đã giao cho con thì chính là tin con, con càng phải xử lý sản nghiệp Vương phủ cho tốt."
Minh Đàn đáp "Vâng
". Thấy bốn bề vắng lặng, Bùi thị lại hắng giọng, thì thầm hỏi:"Trong phủ có di nương thông phòng gì không?
"Phủ Định Bắc vương không giống nhà người khác còn có thể hỏi thăm một chút trước khi thành hôn, cũng không giống nhà khác là nếu có chuyện xấu xa gì lộ ra trước hôn lễ thì còn có thể từ chối không gả, vấn đề này, Bùi thị vẫn luôn rất lo lắng. Minh Đàn không hề nghĩ ngợi liền lập tức nói:"Không có." Nhưng bỗng nhiên nàng lại dừng một chút, giọng nói hơi do dự,
"Chắc là không có đâu. Con vào phủ ba ngày, cũng không nghe nói trong phủ còn có nữ nhân khác."
"Ba ngày nay điện hạ đều ngủ ở trong phòng con?"
Minh Đàn đỏ mặt thưa "Vâng", rụt rè nói: "Nơi con ở hình như chính là nơi phu quân vẫn ở, quần áo chàng đều ở trong phòng.
"Hai người lại còn cùng ở một viện? Bùi thị cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng mà thế thì cái câu"vô cùng thương yêu thê tử
"mà Hầu gia nói ra sau khi trở về hôm nay có vẻ tin được. Trong lòng Bùi thị yên tâm hẳn, lại nắm lấy tay Minh Đàn, nói lời thấm thía:"Hiện giờ Vương gia chỉ thích con, chuyện này tất nhiên là không thể tốt hơn.
Nhưng mẫu thân cũng muốn con chuẩn bị tâm lý, Vương gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quyền cao chức trọng, lúc này chỉ có con, không có nghĩa sau này cũng chỉ có con."
"Chuyện trong nhà quan trọng nhất là con nối dõi, tranh thủ lúc tình cảm phu thê còn nồng nàn lại không có người khác quấy rầy, sớm mang thai, ổn định vị trí Vương phi của con mới là đúng. Chỉ cần con quản lý chuyện nhà, lại có con vợ cả, sau này ở Vương phủ không ai có thể vượt qua được con."
Bùi thị nói rất có lý, cũng đều là suy nghĩ trong lòng của phụ nhân đương thời. Nhưng Minh Đàn tưởng tượng đến chuyện sau này sẽ có nữ nhân khác cùng quấn quít với phu quân nàng sinh con đẻ cái, trong lòng bất giác thấy khó chịu.
"Mẫu thân biết, hiện giờ nói thế này con không thích nghe, nhưng mọi việc đều nên nhìn về lâu về dài để đến cuối cùng mới không đến nỗi cảm thấy đau lòng."
"Con gái đã biết."
Minh Đàn cắn môi, gật đầu.
"Còn chưa xuống xe?
"Lúc hoàng hôn, xe ngựa ngừng ở trước cửa phủ Định Bắc vương, Giang Tự đứng ở ngoài xe, quét mắt nhìn Minh Đàn vẫn còn đang ngồi thẫn thờ ngay ngắn trong xe. Buổi sáng lúc ra cửa, vị tiểu vương phi này của hắn còn quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây, tinh thần hừng hực, hồi phủ một chuyến lại thất thần không nói tiếng nào, cũng không biết có phải đang nghĩ chuyện"gọi nước" trong tiểu thuyết mà bạn tốt của nàng nhắc tới hay không.
Giang Tự vốn định khi màn đêm buông xuống sẽ kiểm chứng với nàng một phen xem gọi bảy lần nước sẽ có cảm giác gì, tiếc rằng trong cung có việc, sắp đóng cửa cung rồi còn truyền khẩu dụ triệu hắn vào, hắn hồi phủ đổi xiêm y rồi vào cung.
Ngày thứ tư sau thành hôn, bỗng nhiên phòng không gối chiếc, Minh Đàn lại hơi không quen.
Nửa đêm mưa đổ, sấm sét ầm ầm, nàng cuộn mình trong chăn gấm lăn qua lộn lại, tưởng tượng đến sau này trong phủ có người mới vào, đều là nhan sắc xinh đẹp như hoa, phu quân nàng mưa móc ban đều, cả đêm cùng các nàng đảo mây làm mưa, càng nghĩ càng buồn, có cảm giác lo sợ thương cảm cho con đường mờ mịt phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!