Được khen như vậy, Minh Đàn cười cong tít cả mắt. Nàng vô cùng phấn khởi lôi kéo Giang Tự đi khắp phòng, còn cẩn thận giới thiệu từng chỗ một.
Giang Tự lúc này mới phát hiện ra mới chỉ có nửa ngày, đồ trong Khải An Đường đã thay đổi gần hết theo sở thích vị tiểu vương phi này của hắn.
Đợi giới thiệu xong, Minh Đàn mới nhớ ra nơi này trước đây là nơi ở của một mình phu quân nàng. Nàng dè dặt hỏi: "A Đàn tự ý quyết định thay đổi đồ đạc trong phòng, phu quân có không thích, có khó chịu không?
"Rất là khó chịu, nhưng Minh Đàn kéo tay hắn lắc nhẹ làm nũng, bàn tay mềm mại, còn nghịch ngợm cào cào lòng bàn tay hắn. Hắn không giỏi, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử như vậy, đành phải nói ra lời trái lương tâm."Không sao."
"Nàng thích là được."
Minh Đàn nghe vậy lại tươi cười rạng rỡ hơn, rốt cuộc cũng an tâm.
Nhưng sự an tâm của nàng không phải cứ thế đến không, mà phải bồi thường bằng cái khác khi màn đêm buông xuống.
Buổi tối lăn lộn hai lần, Minh Đàn đổ mồ hôi đầm đìa, mệt đến nỗi như sắp tan thành từng mảnh, nàng mềm oặt gục trong lòng Giang Tự, trong đầu còn mơ mơ màng màng nghĩ:
Thể lực người tập võ đúng là tốt thật, phu quân nàng tuy không nói nhiều lắm nhưng vào đêm lại rất nhiệt tình, chẳng lẽ quan hệ phu thê ngày ngày đều cần phải làm thế này? Thật là vất vả quá.
Trên thực tế Minh Đàn vẫn còn chưa biết vất vả thực sự là như thế nào. Vì việc vào cung tạ ơn đã trễ mất một ngày không thể lùi lại nữa, Giang Tự đã cố kiềm chế đi nhiều. Nếu muốn tận hứng, sợ là nàng không thể mặc lễ phục thân vương phi mà chống đỡ nổi hết một ngày.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại trong lòng Giang Tự, cả người Minh Đàn vẫn còn nhức mỏi, nàng dụi dụi mắt, muốn đổi tư thế nằm thẳng, lại phát hiện cánh tay ôm quanh eo nàng đang siết thật chặt.
Nàng không có cách nào thay đổi tư thế, cũng may có thể ngửa đầu nhìn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ vô song của phu quân thật gần.
Không thể không thừa nhận, phu quân nàng đúng là đẹp trai hàng đầu! Trước đây nữ tử trong kinh đều nói Thư nhị công tử ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, nàng thấy Thư nhị công tử đúng là rất đẹp, nhưng so với phu quân nhà nàng thì hơi dịu dàng hơn, lại còn thiếu một chút khí khái nam nhi trên sa trường.
Nàng vươn một ngón tay chạm vào má Giang Tự, thấy hắn không phản ứng, lại trộm chọc thêm một ngón tay nữa, nhéo nhéo một nhúm thịt, còn vươn lên trên khảy khảy lông mi hắn.
Giang Tự ngủ rất nông nên đã tỉnh từ lâu.
Đúng lúc hắn chuẩn bị kéo cái tay đang làm loạn của Minh Đàn xuống thì nàng chợt tiến lên cọ cọ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cằm hắn, đầu nhỏ lại dụi vào trong cổ hắn, còn vô cùng ỷ lại mà ôm vòng lấy eo hắn.
Môi nàng mềm mềm âm ấm ngọt như sữa đặc, tinh tế mềm mại. Giang Tự ngừng lại, thế mà nhất thời không biết có nên tỏ ra mình đã tỉnh rồi hay không.
Nằm ở trên giường đến tảng sáng, hai người cùng bị tỳ nữ đánh thức. Chuẩn bị rửa mặt chải đầu xong, vào giờ tỵ hai vợ chồng ngồi trên chiếc xe ngựa của Vương phủ hiếm lắm mới được dùng một lần trong năm cùng nhau vào cung.
Vào cửa cung, hai người phân đi hai đường, Giang Tự đi Ngự Thư Phòng gặp Thành Khang đế, còn Minh Đàn được nội thị dẫn đi Thọ Khang Cung bái kiến Thái hậu.
Vì chuyện lúc trước Thái hậu cũng muốn tứ hôn cho nàng, trong lòng Minh Đàn có chút thấp thỏm sợ bị gây khó dễ. Nhưng sự thấp thỏm ấy cũng không bị lộ ra ngoài, sau khi tách khỏi Giang Tự, nàng liền tỏ ra đoan trang đúng như một thân vương phi, mắt nhìn thẳng, thong dong điềm tĩnh.
Đương kim Thái hậu không phải mẹ đẻ của đương kim Thánh thượng.
Thánh thượng là con của Hoàng hậu đầu tiên của tiên đế, mà Túc thái hậu ở Thọ Khang Cung là kế hậu, bản thân bà còn có hai người con trai ruột.
Chuyện cũ tuy không thể truy xét nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là biết khi có ba người con vợ cả do Hoàng hậu sinh, ngôi vị hoàng đế dĩ nhiên không thể được thừa kế yên bình như vẻ bề ngoài.
Hơn nữa nguyên Hoàng hậu của tiên đế mất sớm, nhà mẹ đẻ của nguyên hậu cũng không địch lại được đại tộc lâu năm như nhà mẹ đẻ kế hậu.
Nghĩ mà xem, nếu không phải Thánh thượng từ khi sinh ra đã được phong là chính vị Đông Cung, từ lâu đã bồi dưỡng được thế lực vững mạnh cho đích trưởng tử, năm đó với sự chống đối của phe Túc thái hậu, sợ là rất khó chiếm được ưu thế.
Mà sau khi Túc thái hậu bị thua trong cuộc chiến đoạt vị còn có thể an cư ở Thọ Khang Cung, không ai dám đối xử vô lễ khinh thường, bà ta rõ ràng cũng không phải người thiện lương chỉ nguyện làm bạn dài lâu với thanh đăng cổ phật.
Vừa nghĩ đến đây, Minh Đàn đã bị đưa đến cửa Thọ Khang Cung.
Có lão ma ma ra nói chuyện với nội thị, dẫn Minh Đàn đi vào: "Định Bắc vương phi, mời vào."
Minh Đàn gật đầu, âm thầm hít thở sâu.
Nàng nghe qua thấy bảo Thái hậu mấy năm gần đây một lòng hướng Phật, trong Thọ Khang Cung đúng là cũng có phong cách mộc mạc cổ xưa giống như nơi ở của người hướng Phật, một đường đi vào bên trong không thấy rường cột chạm trổ gì, cũng không thấy vàng bạc ngọc khí, chỉ có hương khói lượn lờ kéo dài không tan mang mùi thơm thoang thoảng làm người ta thấy bình tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!