Chương 30: Xuân Cung đồ

Thực sự trước đây Thủy Doanh còn cảm thấy việc hôn nhân này rất nhạt nhẽo.

Vị tứ tiểu thư Minh gia kia chắc cũng không khác gì mấy tiểu thư khuê các trong kinh, đoan trang nhã nhặn lịch sự, đồng thời cũng giữ lễ quy củ cứng nhắc.

Chủ thượng của bọn họ đã đủ u ám lãnh đạm rồi, lại thêm một chủ mẫu nhạt nhẽo quy củ nữa, cũng chẳng mong đợi đời này chủ thượng bọn họ có thể tỏ ra dịu dàng.

Nhưng mà bây giờ Thủy Doanh lại cảm thấy hôn sự này cũng có chút thú vị.

Nàng mỉm cười, rót rượu trái cây cho hai người Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn, nói vài câu khách sáo.

Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn nhận rượu nhưng lại chần chừ không định uống.

Thủy Doanh hiểu ý cười nói: "Rượu này rất là ngọt thanh, chuẩn bị riêng cho nữ tử, hai vị tiểu thư nếm thử xem.

"Nàng tự rót một ly, giấu tay áo uống cạn. Mới gặp mặt sơ sơ, không thù không oán, chắc Thủy Doanh cô nương cũng không đến nỗi hạ độc trong rượu đâu nhỉ, thấy nàng uống hết, Minh Đàn cũng nhấp nhấp một chút Nụ cười trên mặt Thủy Doanh càng tươi:"Nô gia còn phải múa, không quấy rầy hai vị tiểu thư nữa, chỉ mong điệu múa của nô gia có thể được hai vị tiểu thư ủng hộ.

"Nàng dịu dàng phúc lễ, lui ra bên ngoài. Trên đường thối lui, nàng tỏ vẻ bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại ngẩng đầu, tiến lên thoáng cúi người, ghé vào bên tai Minh Đàn thì thầm:"Kỳ thật nô gia biết tại sao hôm nay tiểu thư đến đây. Trước đây cũng có không ít phu nhân trong kinh tới tìm nô gia dạy chuyện này.

Tiểu thư nếu đã có ý định này, hay là cứ ngồi đây thưởng thức một điệu múa, sau khi nô gia múa xong thì đi cùng nô gia vào trong lâu ngồi một chút."

"Nô gia hôm nay chỉ múa một bài thôi, ngồi chơi xong cuộc vui bên ngoài cũng chưa tan, tiểu thư cứ yên tâm, nếu không yên tâm, để Bạch nhị công tử bảo vệ ở gian ngoài là được. Chẳng qua nô gia cảm thấy như đã quen tiểu thư từ trước, muốn kết thiện duyên cùng tiểu thư, ngày thường nô gia tiếp khách là 50 đồng vàng một canh giờ, tiểu thư cũng đưa nô gia 50 đồng là được."

Minh Đàn: "……

"50 đồng vàng một canh giờ. Cô nương đầu bảng Biệt Ngọc Lâu đúng là người có giá trị cao. Đương nhiên, 50 đồng vàng không quan trọng lắm. Đợi Thủy Doanh từ tốn rời đi, rốt cuộc Minh Đàn cũng hồi phục tinh thần:"Nàng ấy… nàng ấy nói nàng biết vì sao hôm nay muội đến, sao nàng ta biết được?"

Bạch Mẫn Mẫn cũng hơi ngạc nhiên, bèn túm luôn nhị ca đang ngây người ngắm mỹ nhân ngồi xuống, hung hăng hỏi: "Lúc nãy huynh nói với Thủy Doanh cô nương kia cái gì?!"

Bạch nhị rất là vô tội:

"Cái gì? Huynh chưa nói tên hai ngươi, huynh có ngốc đâu, chỉ nói là muội muội cùng biểu muội của ta thôi!"

Minh Đàn: "……"

Không nói thế này khác gì đã nói, biểu muội của huynh ở kinh thành không phải chỉ có mỗi muội thôi hay sao!

Nhưng mà vì thế nàng cũng hơi khâm phục vị Thủy Doanh cô nương này, có thể từ hai câu ba điều mà nhanh chóng đoán ra thân phận của nàng, rồi từ thân phận của nàng mà đoán ra mục đích hôm nay nàng tới đây, chắc hẳn nàng ấy phải hiểu rõ nhớ kỹ quan hệ dây dưa rắc rối của các thế gia trong kinh.

Có thể sống phong lưu ở kinh thành mà lại không dính vào rắc rối, đúng là lợi hại, cho nên việc nàng ta biết mục đích của nàng rồi chủ động vươn tay kết thiện duyên thì cũng không có gì khó hiểu.

Minh Đàn chống cằm do dự, ngón tay như búp non cũng gõ gõ nhẹ lên mặt bàn.

Trong lúc nàng suy nghĩ, cuộc vui bên ngoài cũng đã mở màn. Thủy Doanh và một nhóm vũ cơ chậm rãi lên sân khấu, tấu lên khúc nhạc cổ, múa một bài múa mới được chuẩn bị từ lâu.

Điệu múa không thiếu sự dịu dàng mềm mại, nhưng động tác lại rất có lực, Thủy Doanh dẫn đầu yểu điệu nhu mỹ, trên người lại có dáng vẻ quyến rũ thoát tục, vừa múa đã hấp dẫn ánh mắt bao người.

Ban đầu Minh Đàn còn do dự, nhưng mà xem xong điệu múa của Thủy Doanh không chớp mắt, trong lòng nàng bèn hạ quyết tâm.

Sự náo nhiệt bên ngoài tòa lầu cầu Chức Nữ vẫn tiếp tục diễn ra, đèn lồng chiếu rọi trên mặt sông, sóng nước lóng lánh. Không ai để ý có hai vị cô nương mang mũ có rèm yên lặng rời đi khỏi phòng riêng, theo gã sai vặt vòng tới cửa sau Biệt Ngọc Lâu, vào lâu.

Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn chưa từng vào hoa lâu, nhưng trước kia ngồi xe đi ngang qua hẻm hoa ngõ liễu, cô nương hoa lâu đều ăn mặc hở hang đứng bên ngoài ôm khách, nhìn từ xa đều thấy bên trong xanh đỏ loè loẹt, chưa tới gần đã cảm thấy mùi son phấn sực nức đến phát sặc.

Nhưng Biệt Ngọc Lâu lại không hề giống hoa lâu trong tưởng tượng của các nàng, giếng trời, hành lang được bố trí rất thanh nhã, rất có ý thơ. Tuy cũng mạ vàng khảm ngọc nhưng nhìn cũng không thấy tục tằn mà lại có chút thanh quý lịch sự tao nhã.

Tối nay trong lâu đóng cửa từ chối tiếp khách, thật sự thanh tịnh. Đi theo gã sai vặt tới lầu ba cũng chưa thấy bóng người.

Đến nhã gian chiêu đãi khách quý, ba người ngồi xuống.

Nhị ca của Bạch Mẫn Mẫn là khách quen trong lâu, không cảm thấy có gì sai, nhưng Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn đều có cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!