Trong chớp mắt, cả điện im phăng phắc.
Minh Đàn ngây người cho rằng mình nghe lầm, dù cho Định Bắc vương điện hạ cực kỳ được lòng Thánh thượng, tay nắm quyền cao, nhưng Cố Cửu Nhu cũng là đích nữ của Thừa Ân hầu, nói người ta như vậy thực sự quá mức ngông cuồng vô lễ.
Vậy mà qua thật lâu, hai người duy nhất có tư cách bác bỏ trong điện cũng không nói một lời.
Nhưng Thành Khang đế luôn luôn sủng ái Ngọc quý phi cũng chẳng buồn nói một câu giảng hòa cho có lệ, chỉ lo uống rượu một mình, dường như việc trước mắt chẳng hề liên quan gì tới hắn.
Cho tới khi thân ảnh mặc y phục gấm đen rời đi, trong điện vẫn yên tĩnh không tiếng động, nội thị cũng chỉ khom người đưa tiễn, không ai dám cản.
–
Trước khi dự tiệc, đại khái tất cả mọi người đều không ngờ cung yến lần này sẽ qua loa xong việc như vậy.
Lúc ra khỏi cung còn chưa tới cuối giờ dậu, trời còn chưa tối, trên phố vừa mới lên đèn rực rỡ.
Minh Đàn dẫm lên ghế kiệu chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi từ phía sau: "A Đàn!"
Nàng quay đầu lại, thấy rõ người tới là ai thì không khỏi cười tươi.
Vốn dĩ Bạch Mẫn Mẫn gọi xong muốn đi tới chỗ nàng luôn, nhưng đúng lúc thấy Minh Đàn quay đầu mỉm cười lơ đãng, dường như trong thoáng chốc những ngọn đèn vốn đang tỏa sáng rực rỡ phía sau nàng lại trở nên nhạt nhòa.
Hàm răng trắng bóng, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, mày mảnh môi cong như trăng sao. Mỹ nhân trên đời cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bạch Mẫn Mẫn nhìn nàng đến ngây người, một lát sau được tỳ nữ nhắc nhở mới hoàn hồn.
Bạch Mẫn Mẫn là đích nữ của đại phòng phủ Xương quốc công, là biểu tỷ ruột thịt của Minh Đàn. Vì tuổi tác gần nhau, thân cận từ nhỏ, hai người cũng là bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Lúc trước ở Trường Minh Điện, chỗ của phủ Xương quốc công và phủ Tĩnh An hầu cùng ở bên trái, hai người không thể đối mặt nói chuyện. Giờ vừa ra khỏi cung, Bạch Mẫn Mẫn đã vội vàng đi qua đây.
Nàng tiến lên thân mật giữ chặt Minh Đàn, lại lanh lợi hành lễ với Bùi thị: "Mẫn Mẫn thỉnh an cô mẫu."
Tính nàng nghĩ sao nói vậy, không thích lòng vòng, thỉnh an xong liền thẳng thắn phát biểu ý đồ đến: "Cô mẫu, hôm nay Nguyên Tiêu, con nhờ huynh trưởng đặt riêng cho một gian phòng ngắm sông ở Thính Vũ Lâu, muốn mời A Đàn đi ngắm hoa đăng cùng con, cô cho con mượn A Đàn mấy canh giờ được không?"
Người cô ruột của Bạch Mẫn Mẫn là mẹ đẻ quá cố của Minh Đàn, Bạch thị, với thân phận tính tình nàng như vậy mà chịu chủ động gọi Bùi thị một tiếng "Cô", không thể nghi ngờ đây chính là sự khẳng định tốt nhất đối với thanh danh "hiền từ" của Bùi thị.
Trong lòng Bùi thị cực kỳ thoải mái, nào còn gì mà không đồng ý, cười nói thân mật, lại sai tùy tùng cùng đi, còn cẩn thận dặn dò Lục Ngạc phải chăm sóc tốt cho tiểu thư nhà mình.
Không thể không thừa nhận, Bùi thị là người thông minh. Câu chữ Bạch Mẫn Mẫn nói ra không nhắc đến Thẩm Họa, bà cũng đúng lúc quên mất mình thân là chủ mẫu Hầu phủ thì phải quan tâm săn sóc tất cả mọi người, chưa nói câu nào kiểu như bảo Thẩm Họa đi theo cùng cho vui.
Đợi Bạch Mẫn Mẫn dắt Minh Đàn rời đi, Bùi thị cũng thấy hơi xấu hổ, chỉ coi như không có việc gì phát sinh, cười khanh khách nói với Thẩm Họa hôm nay trong phủ chuẩn bị bánh trôi màu nào màu nào.
Trên đường đi tới Thính Vũ Lâu, Bạch Mẫn Mẫn khen ngợi cách đối nhân xử thế của Bùi thị, lại tiện thể kể chuyện oán giận sau khi chị dâu mới nhà mình tham gia quản lý việc nhà thì định ra bao nhiêu là quy củ rườm rà ra sao, ngày tháng nàng trôi qua gian nan thế nào.
Minh Đàn một lòng muốn hỏi thăm chuyện quan trọng với Bạch Mẫn Mẫn, nhưng ngày hội Nguyên Tiêu, trên đường ngựa xe ồn ào náo động vô cùng, không quá tiện để nói chuyện.
Nàng đành phải kiên nhẫn chờ đến Thính Vũ Lâu rồi hỏi han kỹ càng sau.
–
Thính Vũ Lâu là quán trà nổi danh nhất kinh thành, trà bánh ngon, phong cảnh bên sông càng đẹp. Mỗi năm đến đầu xuân và cuối thu, mưa phùn tầm tã, sương khói sóng nước mênh mang trên mặt sông, hoạt động được văn nhân nhã sĩ ở Thượng Kinh yêu thích là dựa vào lan can lầu, ngắm cảnh, nghe mưa rơi.
Ngoài ra mỗi năm vào tết Nguyên Tiêu, thuyền của quan phủ đều sẽ bắn pháo hoa trên mặt sông Hiện Giang, hai bên bờ sông cũng có cảnh đẹp rực rỡ gọi là "nhất dạ ngư long vũ".
Thính Vũ Lâu có vị trí tuyệt hảo, là nơi xem hoa đăng đẹp nhất, quan to hiển quý đến đâu cũng đều cần đặt trước mấy tháng mới có phòng riêng ngắm cảnh sông trong đêm Nguyên Tiêu.
Gian phòng của Bạch Mẫn Mẫn ở lầu ba, phòng không lớn lại trang trí vô cùng tinh xảo, vị trí ngắm cảnh cũng coi như thượng hạng. Nhưng muốn nói tốt nhất thì phải là gian noãn các ở giữa, cạnh gian của các nàng.
Khi gã sai vặt dẫn Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn lên lầu, bên trong gian noãn các ở giữa kia đã có bốn người ngồi vây quanh bàn, đang uống rượu nói chuyện phiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!