Chương 27: (Vô Đề)

Bùi thị đang nói với Minh Đình Viễn, nếu chỉ đi am ni cô suy ngẫm thì sợ không ổn, Minh Đàn và Thẩm Họa chọn đúng thời điểm này cùng nhau bước vào phòng.

Đầu tiên hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Liễu di nương đang quỳ và Minh Sở đang đỏ mắt, hai nàng tràn đầy nghi hoặc, ngay sau đó lại tạm thời bỏ qua, hành lễ quy củ.

Minh Đàn: "Thỉnh an phụ thân, mẫu thân."

Thẩm Họa: "Thỉnh an Hầu gia, phu nhân."

Hành lễ xong, Minh Đàn lại không nhịn được hỏi: "Tam tỷ tỷ và di nương đây là…

"Trong phòng khách chợt yên lặng, Bùi thị ho nhẹ, kể hết ngọn nguồn sự việc ra. Nghe xong, Thẩm Họa lấy khăn che miệng, kinh sợ không thôi, trên mặt Minh Đàn cũng tràn đầy khó tin. Hai người không ngừng hỏi rõ chi tiết nguyên do sự việc, càng nghe càng run. Qua một lúc lâu, Minh Đàn làm như đã tiêu hóa được sự thực này, đột nhiên nước mắt lăn dài, giọng nói cũng không kìm nén được mà run rẩy:"Tam tỷ tỷ, di nương, ta làm gì có lỗi với các ngươi mà các ngươi muốn hại ta như vậy!"

Thẩm Họa cũng vừa rơi lệ vừa nhẹ giọng nói tiếp:

"A Họa tự biết mình cũng chỉ là họ hàng xa của Hầu phủ, tam muội muội nói không sai, ăn nhờ ở đậu thì phải thành thật biết điều. Nhưng tam muội muội khó chịu với ta thì nên nói thẳng, vì sao lại muốn huỷ hoại trong sạch của A Họa?"

Minh Đàn: "Ngày đó ở phủ Bình quốc công, tam tỷ tỷ đã muốn nói ra chuyện ta bị mưu hại rơi xuống nước đêm Nguyên Tiêu trước mặt mọi người, tam tỷ tỷ không thích ta thì thôi tại sao lại năm lần bảy lượt lôi chuyện danh tiết ra để phá, ta nghĩ tam tỷ tỷ không chỉ muốn hủy hoại sự trong sạch của ta và biểu tỷ, mà còn muốn cùng nhau hủy hoại phủ Tĩnh An hầu!

"Khi đó Minh Đàn đùng cái bị tứ hôn, khó có thể tiếp thu, cũng chưa có thời gian kể lại chuyện này cho Bùi thị cùng Minh Đình Viễn nghe để làm rõ phải trái, Bùi thị và Minh Đình Viễn đương nhiên không biết. Giờ phút này biết được, hai người đều khiếp sợ:"Lại còn từng có chuyện này nữa?"

Minh Đàn gật đầu: "Lúc ấy may mắn có biểu tỷ giúp đỡ A Đàn, khó khăn lắm mới làm lơ được chuyện này."

Thẩm Họa cũng tỏ ra còn sợ hãi trong lòng: "Lúc ấy lời của tam muội muội thực sự đáng sợ, không biết tam muội muội nghe được chuyện rơi xuống nước từ đâu."

Nghe được từ đâu, không cần nghĩ cũng biết tất nhiên là từ Liễu di nương. Minh Đình Viễn quét ánh mắt như dao nhìn về phía Liễu di nương!

Ông vẫn luôn coi Liễu thị như người tri kỷ, khi nghỉ ở chỗ bà ta cũng không phòng bị. Chuyện Minh Đàn rơi xuống nước đúng là ông đã nói cho Liễu thị nghe, hành vi của phủ Lệnh quốc công quá mức bỉ ổi, ông tức quá, ngày ấy ban ngày chưa chửi đủ, ban đêm lại sung sướng chửi một hồi ở chỗ Liễu thị.

Lúc ấy Liễu thị tỏ vẻ nghiêm túc bảo ông đừng tức giận tổn hại thân mình, còn bày mưu cho ông, nói việc này tổn hại danh tiết Minh Đàn, nhất định không thể nói ra ngoài.

Kết quả bà ta bảo không thể nói ra ngoài nhưng quay đầu lại đi nói luôn cho Minh Sở biết! Minh Sở là con gái bà ta, tính khí thế nào bà ta hiểu nhất. Nói xong cũng không dặn dò, để Minh Sở tùy ý hủy hoại danh tiết Minh Đàn trước mặt người ngoài!

Tuy ông không phải phụ nhân nội trạch nhưng cũng cực kỳ hiểu rõ thanh danh với nữ tử quan trọng thế nào. Nếu nói việc hôm nay chủ ý là nhắm vào Thẩm Họa không phải Minh Đàn, vậy chuyện vạch trần vụ rơi xuống nước trước mặt mọi người thì sao?

Đây hiển nhiên không phải suy nghĩ nhất thời, mà là biết rõ chuyện này có ảnh hưởng lớn thế nào mới năm lần bảy lượt mà lấy danh tiết ra làm mục tiêu!

Thẩm Họa lại đúng lúc bổ sung thêm một câu: "May là ngày ấy lấp liếm được, bằng không trong cùng ngày ý chỉ tứ hôn truyền tới, đúng là khó mà tưởng tượng được hậu quả.

"Đúng, còn có thánh chỉ tứ hôn phải tiếp. Minh Đình Viễn chỉ cần nghĩ lại trường hợp có thể xảy ra kia đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Mắt thấy tội vạ đã bày ra đủ rồi, tiếp theo đó là giở bài tình cảm. Nước mắt Minh Đàn đọng trên chóp mũi, dừng lại một chút rồi lại lã chã rơi:"Thật ra cha đi Dương Tây Lộ năm năm, A Đàn thường xuyên nghĩ nếu có thể thời thời khắc khắc làm bạn bên cha giống tam tỷ tỷ thì tốt biết bao."

"Cha không ở kinh thành, đại ca cũng đi Bàng Sơn nhậm chức, trong kinh chỉ còn lại hai người mẫu thân và A Đàn, A Đàn nỗ lực học quy củ, không dám để lời nói việc làm có chỗ không tốt, không dám đi sai nửa bước, chính vì sợ làm xấu mặt cha, xấu mặt phủ Tĩnh An hầu…"

Minh Đình Viễn nghe vậy thì không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Đàn.

Trong lòng ông vốn luôn hổ thẹn với Minh Đàn, hiện nay ngẫm lại, Minh Sở cảm thấy cuộc sống sau khi hồi kinh quá khác so với ở Dương Tây Lộ cho nên khổ sở trong lòng, Minh Đàn thì sao?

Năm năm này Minh Đàn lẻ loi ở Thượng Kinh, Bùi thị cho dù hiền hậu cũng không phải mẫu thân ruột của nàng. Nàng lại chưa từng từng oán trách, càng chưa từng vì hận vì ghen ghét mà làm ra chuyện gì tổn thương người khác, còn luôn suy nghĩ cho danh tiếng của Hầu phủ.

Nhưng đối với Minh Sở mà nói, danh tiếng của Hầu phủ là cái gì? Sợ là căn bản không đáng nhắc tới!

Bùi thị thấy thế lại nhẹ giọng bổ thêm một câu:

"Tiểu tử A Ngọc mấy ngày trước ra ngoài thành làm việc chắc cũng sắp về rồi. Quan trọng nhất là, bên phía Định Bắc vương điện hạ…"

Đúng, còn có Thẩm Ngọc cùng Định Bắc vương điện hạ.

Nếu Thẩm Ngọc biết chuyện Liễu di nương và Minh Sở muốn thay đổi việc hôn nhân của muội muội hắn, mà sau khi sự tình bại lộ lại chỉ phải đi am ni cô suy ngẫm chắc chắn hắn không chịu bỏ qua.

Đứa nhỏ Thẩm Ngọc này tương lai rộng mở, để huynh muội bọn họ sống nhờ vốn là muốn kết thiện duyên chứ không phải kết thù. Càng miễn bàn bên phía Định Bắc vương còn đang chờ giải thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!