Tiếng "Phu quân
"này cực kỳ nhỏ nhẹ, Minh Đàn vừa kêu lên đã cảm thấy không đúng, đơ người một lát, nàng đỏ mặt ngượng ngùng nắm vành tai, hoang mang rối loạn cúi đầu thật thấp. Với bản lĩnh của Giang Tự thì vốn không cần binh khí cũng có thể khiến đám đạo tặc không thể đến gần được mình, nhưng khi nghe được tiếng"Phu quân" kia, hắn cũng khựng lại trong chớp mắt
Trong khoảnh khắc ấy một tên đạo tặc cầm kiếm đoạt được từ trong tay hộ vệ đâm thẳng tới. Thân kiếm phản chiếu ánh mặt trời buổi trưa chói chang sáng lóa cực kỳ chói mắt.
Giang Tự không động đậy cũng không thèm ngước mắt lên, vậy mà khi mũi kiếm cách hắn một khoảng tự nhiên lại bị ép dừng lại ——
Hai ngón tay hắn kẹp lấy thân kiếm mỏng, rõ ràng nhìn thì vẫn chưa phát lực nhưng đạo tặc cầm kiếm lại như bị thứ gì kéo về phía trước, thân kiếm rung mạnh, đột nhiên gập lại gãy thành nhiều mảnh nhỏ, Giang Tự đẩy tay, đạo tặc còn chưa lại gần được đã bị chấn động bay ra mấy trượng, ngã trên mặt đất chổng bốn vó lên trời bụi bay mù mịt!
Ám vệ đi theo Giang Tự cũng đều là cao thủ hàng đầu. Chuyện giải quyết mấy đạo tặc này còn chưa dùng hết thời gian uống nửa chén trà nhỏ, cứ như là gió thu cuốn hết lá vàng, gọn gàng tàn nhẫn.
Giang Tự quét mắt nhìn bọn người còn sống được bắt lại, ra lệnh: "Dẫn đi."
Hai gã ám vệ chắp tay lĩnh mệnh, xách người đi nhanh chóng biến mất. Có vài tên ám vệ khác không cần được sai, lập tức bắt đầu dọn sạch thi thể.
Tình thế biến hóa quá nhanh, dường như mọi người đều chưa hồi phục tinh thần từ trong kinh ngạc sợ hãi, Bùi thị cũng bị dọa rồi, sắc mặt trắng bệch, được nha đầu đỡ run run đi xuống xe ngựa, một tay còn ôm ngực.
Mà khi bà xuống xe ngựa, nhìn thấy Minh Đàn còn đang bị Giang Tự ôm vào lòng, mắt lại hoa lên, suýt nữa không đứng được.
Trời đất ơi!
Ngươi đang làm cái gì vậy?
Minh Đàn chính là cô nương được ban hôn đó!
"Đa, đa tạ các hạ ra tay cứu giúp, tiểu nữ ——"
Nghe được tiếng Bùi thị, Minh Đàn giật mình hoàn hồn, cuống quít lùi ra khỏi vòng tay của Giang Tự.
Tuy dây đai đã được thả lỏng một chút nhưng vẫn quấn hờ quanh eo nàng, mặt nàng đỏ bừng, đầu ngón tay cũng nóng lên, cởi mãi mà không được, còn càng tháo càng rối. Giang Tự cụp mắt nhìn hàng mi dài cong vút rung rung của nàng, ngay lập tức tháo bỏ dây đai trên tay áo kia ra.
Dây đai thật dài rơi xuống người Minh Đàn, nàng nhẹ nhàng lui về phía sau nửa bước, cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ."
Điện hạ?
Bùi thị đột nhiên lấy lại bình tĩnh.
Lúc nãy ở chùa Đại Tướng Quốc, bà đi cùng hai vị phu nhân phủ Phụng Xuân hầu và Lý tư nghiệp, hàn huyên dâng hương giải xăm, nghe nha hoàn phía dưới hồi bẩm, mấy người tứ tiểu thư gặp Định Bắc vương điện hạ ở sau núi… Chẳng lẽ vị trước mắt chính là chiến thần danh tiếng hiển hách của triều Đại Hiện, Định Bắc vương điện hạ?
Bà nhìn phía Minh Đàn.
Minh Đàn hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Bùi thị vội hành đại lễ: "Thiếp thân Bùi thị tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an, đa tạ ân cứu mạng của Vương gia."
"Phu nhân đa lễ.
"Giang Tự thoáng khom người. Là Định Bắc vương điện hạ. Đúng là trong cái rủi có cái may! Căng thẳng lo lắng trong lòng Bùi thị giờ đã không còn, không biết nghĩ đến chuyện gì, lại cong môi cẩn thận châm chước nói thử:"Hôm nay bọn đạo tặc này tới rất kỳ quặc lại rất hung mãnh, nếu không có Vương gia ra tay, chỉ sợ tiểu nữ lành ít dữ nhiều.
Thanh danh đối với nữ tử khuê các là điểm quan trọng nhất, xin Vương gia dù sao cũng ——"
Giang Tự nghe hiểu, mắt nhìn Bùi thị ôn hòa nói: "Phu nhân yên tâm, việc này sẽ không kinh động quan phủ, người sống bị bắt lại bổn vương sẽ giao cho Tĩnh An hầu."
Bùi thị lại cười: "Đa tạ Vương gia săn sóc."
Ra cửa dâng hương gặp nạn, với ba vị nữ tử khuê các mà nói tóm lại không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu lại lộ ra chuyện Định Bắc vương điện hạ ra tay cứu giúp, tứ tiểu thư phủ Tĩnh An hầu còn chưa thành hôn đã ôm ôm ấp ấp với Vương gia, nói dễ nghe thì là lôi kéo cảm tình, nói khó nghe thì sợ sẽ có người phê phán chọc ngoáy sau lưng Minh Đàn.
Hơn nữa với chuyện này bà đã hơi đoán được manh mối, nếu điều tra ra cuối cùng là chuyện xấu do nhà mình mà ra, làm loạn đến quan phủ thì phủ Tĩnh An hầu cũng không khác gì trò cười như phủ Lệnh quốc công ngày xưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!