Có gió phất qua làm rừng trúc sau núi lay động xào xạc, thỉnh thoảng có tiếng thông reo hòa vào.
Minh Đàn dứt lời, ba người trong đình im lặng trong chớp mắt rồi chợt cười rộ lên, gió thổi qua mang theo tiếng cười giòn tan khanh khách của thiếu nữ.
"Muội đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Lúc trước là ai cứ mở mồm ra là nói"đồ thô lỗ", hiện giờ thấy người ta anh tuấn thì không còn tí rụt rè nào, không chỉ vội vàng đến đây để tình cờ gặp mặt, còn bày đặt gì mà "khúc nhạc lỡ sai, Giang lang ngoảnh nhìn", thế mà cũng nghĩ ra được!
"Bạch Mẫn Mẫn đâm chọc nàng. Bốn bề vắng lặng lại có nha hoàn canh giữ bên ngoài, Minh Đàn không sợ thừa nhận:"Đây gọi là "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", người ta là quân tử phong thần tuấn lãng, thục nữ sao không thể phải lòng?"
Bạch Mẫn Mẫn:
"Uyển Uyển, tỷ xem tính muội ấy đi! Khen người ta tuấn lãng thì khen thôi, tự nhiên còn phải chêm thêm lời tự khen bản thân mình là thục nữ, không biết giữ ý gì cả!"
Minh Đàn khẽ nâng cằm, để chứng minh nàng đúng là không có e thẹn gì sất, đôi tay đặt trên đàn hòa với tiếng tùng trúc, lại tấu một khúc《Tiếng trúc cuối xuân》.
Từ trước tới nay khi đánh đàn nàng đều rất tập trung, được sư phụ danh gia truyền thụ, kỹ thuật cao siêu khỏi nói, còn hiếm thấy là vì không chỉ chú trọng vào kỹ thuật khó mà tiếng đàn của nàng còn vui sướng linh động, ẩn chứa tình cảm.
Chỉ có đến đoạn cuối, nàng giở trò cũ, vờ như lơ đãng mà đánh sai một nốt.
Đàn xong một khúc nhạc, Minh Đàn rất vừa lòng, lẩm nhẩm lầm nhầm thảo luận với Chu Tĩnh Uyển làm thế nào đánh khúc này cho hợp lý, để âm đánh sai không tỏ rõ ra là cố tình.
Nhưng nàng lại không biết, vị Giang lang kia của nàng rất chi là nể mặt, khi nàng đánh sai lại ngoảnh đầu nhìn thêm cái nữa.
Thực ra hôm nay nhóm người Giang Tự tới chùa Đại Tướng Quốc là để tới thăm Lĩnh Ngộ pháp sư tu hành trong chùa.
Lĩnh Ngộ là đại nho của triều trước, thời Thuần Hưng từng làm quan tể tướng, là đại thần rất được lòng dân. Hồi ấy còn dạy học, học trò của ông trải rộng khắp thiên hạ, ông cũng là thầy của mấy người Giang Tự.
Sau khi tiên đế được táng vào hoàng lăng, Lĩnh Ngộ liền vào cửa Phật, không hỏi thế sự, chỉ gặp khách vào dịp sinh nhật mỗi năm.
Hôm nay là sinh nhật ông nên mấy người đặc biệt tới thăm, không ngờ gặp người xong đi ra sau núi lại nghe thấy tiếng đàn.
Sau khi nghe đàn xong, bọn họ vốn định lẳng lặng rời đi không quấy rầy người ta. Ai ngờ Chương Hoài Ngọc mới vừa bước chân đã giẫm lên một cành cây khô, cành cây giòn, giẫm nhẹ lên một cái đã gãy.
"Ai!
"Lục Ngạc hô to theo bản năng. Bốn người:"……
"Nha hoàn của Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển đều xách váy chạy vội ra phía trước nhìn xem ai, hộ vệ cũng đuổi kịp ngay sau đó. Vẫn là Thư Cảnh Nhiên kịp thời tỉnh ra, chắp tay từ xa xin lỗi nói:"Tại hạ và mấy người bạn đi ngang qua sau núi, nghe tiếng đàn thấp thoáng bèn nghỉ chân nghe nhạc một lát, cũng không muốn quấy rầy nhã hứng của các vị tiểu thư, không ngờ vẫn làm phiễn, là lỗi của tại hạ.
"Mấy nha đầu đều dừng lại, ô, đây không phải là… Thư nhị công tử sao? Các nàng đi cùng tiểu thư nhà mình xem cưỡi ngựa diễu hành dạo phố từ xa đã thấy công tử như ngọc, phong thần tuấn lãng, nhìn một lần khó quên. Ba người Minh Đàn nghe tiếng, cũng đi từ trong đình ra. Thấy người cầm đầu hành lễ chính là Thư Cảnh Nhiên, Bạch Mẫn Mẫn chợt sáng mắt lên."Thư nhị công tử!
"Bạch Mẫn Mẫn bước vội, Chu Tĩnh Uyển đi chậm hơn một chút phía sau, cực kỳ quy củ hành lễ. Vốn Minh Đàn cũng muốn chào hỏi cùng nhau, mà khi nàng quét mắt nhìn người bên cạnh Thư nhị thì thấy một nam tử trẻ tuổi mặc thường phục bằng gấm thêu hoa văn tùng xanh, mắt đen như mực, cả người nàng đã cứng đờ rồi. Bạch Mẫn Mẫn còn chưa nhận ra, hưng phấn làm quen với Thư Cảnh Nhiên:"Hôm nay Thư nhị công tử đi cùng bạn đến thắp hương à?"
Nàng nhìn mặt mấy người khác, nghi ngờ nói:
"Lâu nay nghe nói Thư nhị công tử có quan hệ tốt với Chương thế tử, Lục điện soái, chắc vị này là Chương thế tử phủ Bình quốc công, vị này là Lục điện soái nhỉ? Còn vị này chính là ——"
Khi Bạch Mẫn Mẫn nhận ra Chương Hoài Ngọc và Lục Đình, Thư Cảnh Nhiên đều cười mỉm khẽ gật đầu, mà khi nàng nghi hoặc mà nhìn về phía Giang Tự, Thư Cảnh Nhiên ngừng lại, ho nhẹ một cái hơi mất tự nhiên.
Thư Cảnh Nhiên không giới thiệu, Chương Hoài Ngọc cũng coi như không liên quan đến mình mà đứng một bên phe phẩy quạt xếp, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Lục Đình vốn dĩ thờ ơ lại càng không muốn tham dự, chắp kiếm giấu tay ở sau lưng, chỉ có ánh mắt lơ đãng thỉnh thoảng nhìn qua Chu Tĩnh Uyển mấy lần.
Minh Đàn kéo kéo Bạch Mẫn Mẫn ý bảo nàng không cần hỏi nữa, nhưng Bạch Mẫn Mẫn không hiểu ý, còn vô thức quay ra khen lấy khen để Giang Tự.
Minh Đàn nghe thấy thì lỗ tai đã nóng bừng lên rồi, trong lòng thấp thỏm nghĩ: sao chàng lại đi cùng hội Thư nhị, đến đây lúc nào, vừa rồi chàng có nghe được những lời kia không?
Một lúc sau lại bất giác so sánh: lâu lâu không gặp, hôm nay phu quân tương lai của nàng mặc thường phục màu tùng xanh, ăn nhập với cảnh rừng trúc xanh tươi sau núi, cảm giác làm người ta sợ hãi giảm đi một chút, lại thêm chút thanh cao của núi rừng, giống như gió quét qua cây tùng rồi hòa vào dòng suối mát, hình như còn anh tuấn hơn hôm trước.
Bạch Mẫn Mẫn thấy khen mãi mà không ai giới thiệu người ta với nàng, bản thân người ấy cũng không tự giới thiệu, rốt cuộc cảm thấy hơi sai sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!