Chương 23: Dâng hương

Hỏi Minh Đình Viễn chuyện ngày tốt là ngày nào thì ông cũng chẳng biết tí gì.

Thật ra sau khi Thành Khang đế tứ hôn xong, Lễ bộ đã bận bịu lo liệu cho đám cưới của phủ Định Bắc vương và phủ Tĩnh An hầu.

Lễ thành hôn của con cháu hoàng tộc vốn cực kỳ rườm rà, nếu Thánh thượng không coi trọng thì cứ từ từ cũng không sao, nhưng nếu phía trên đã nói cần phải chuẩn bị lễ thành hôn theo quy cách cao nhất của thân vương thì có khi phải làm cho thật linh đình, vì vậy những thứ quan trọng cần để ý cũng rất nhiều.

Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, mấy ông già ở Lễ bộ tranh cãi một lúc lâu, nào là cảm thấy ngày đó chưa đủ may mắn cát tường, nào là thời gian gấp quá khó làm xong hết mọi quy trình của lễ cưới trước đó được.

Nghĩ xa hơn là những biến động liên quan tới việc coi giữ biên giới Tây Bắc, nói gở mồm nếu có binh loạn, Định Bắc vương điện hạ chẳng phải sẽ làm tiên phong đi bình định sao? Nếu đi bình định loạn lạc thì nên thành hôn trước khi đi, hay là đợi bình định xong rồi mới hồi kinh thành hôn?

Rất nhiều chuyện cần cân nhắc, Khâm Thiên Giám không lay chuyển được nên chỉ đành tập trung chọn mấy ngày lành, Lễ bộ cũng đi tìm mấy quy chế của tổ tiên để xem quy cách cao nhất mà Thánh thượng yêu cầu là làm thế nào.

Tuy tạm thời chưa định ra ngày giờ cụ thể nhưng ý của Lễ bộ là làm xong hết mấy trình tự lễ nghi thành thân kiểu gì cũng phải đến sang năm. Minh Đàn nghe tin xong chỉ cảm thấy đến lúc thành hôn còn lâu ơi là lâu!

Với Minh Đàn mà nói đúng là thời gian thành hôn còn rất xa.

Nhưng với Minh Sở, Thẩm Họa mà nói thì lại hơi gấp rút.

Bình thường sau khi làm lễ trưởng thành, nữ tử xuất thân quyền quý ở lại nhà một hai năm chưa cưới chồng cũng không có gì lạ, nhưng hầu như trước đó đều đã chọn được hôn phu vừa ý rồi.

Minh Sở và Thẩm Họa đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân từ lâu, nhưng một người ở vùng biên cương không có ai để cân nhắc, một người có tiếng được nuôi dạy trong Hầu phủ lại có ca ca mới lên chức, trước đó cũng không để ý chọn chồng cho lắm.

Nhưng giờ muội muội sinh sau là Minh Đàn được tứ hôn, hôn sự của hai người cũng trở nên gấp gáp.

Bùi thị xưa nay chú trọng thanh danh, không cần biết trong lòng có thực sự muốn hay không, ở bên ngoài vẫn rất tận tâm với hôn sự của hai người.

Bà suốt ngày dẫn hai nàng ra ngoài tham gia các loại hội hè ngắm hoa thưởng trà, tiệc mừng thọ trưởng bối, có thể nói đã hiểu hết tình hình cụ thể của mấy nhà có dòng dõi tương đương lại có người đến tuổi thành gia lập thất trong kinh.

Thẩm Họa cực kỳ hài lòng mấy nhà môn đăng hộ đối này, xuất thân của nàng hơi thấp nhưng cũng là đích nữ trong nhà, vẻ ngoài xinh đẹp, được nuôi dạy tốt, huynh trưởng ruột thịt lại biết phấn đấu, con đường thăng chức trong tương lai rộng mở, vì thế gần đây người tới cửa cầu hôn rất nhiều.

Còn Minh Sở lúc nào ra ngoài cũng vênh váo, vốn dĩ cũng chỉ là thứ nữ, so sánh với Thẩm Họa đúng là không có chỗ nào khen được cách cư xử của nàng ta.

Nhưng nàng ta dù sao cũng là tiểu thư thực sự của phủ Tĩnh An hầu, lại còn có điểm mạnh là đã từng ở biên cương với Tĩnh An hầu, được ông chiều chuộng yêu thương, hơn nữa dáng vẻ cũng rất ổn, cũng có không ít người muốn dựa thế phủ Tĩnh An hầu tới cầu hôn.

Chẳng qua Minh Sở mắt cao hơn đầu, ai đến cửa cầu hôn nàng ta cũng thấy chướng mắt.

"Mẹ thấy công tử nhị phòng phủ Vinh Bình bá cũng tạm được. Nhị phòng phủ Vinh Bình bá chỉ có hắn là con trai duy nhất, trong tương lai sẽ làm chủ cả nhà, đã thi đỗ khoa cử có được chức quan nhỏ, không cần dựa vào công đức của tổ tông, cũng có chút tài."

Liễu di nương nhẹ nhàng giải thích nói.

"Được gì mà được! Phủ Vinh Bình bá cũng chỉ bá phủ đã xuống dốc, đại phòng nhà người ta còn đứng trên đầu kia kìa, lão bá gia có mất thì tước vị cũng chẳng đến lượt nhị phòng, làm gì có chuyện làm chủ nhà, đi thi hai lần mới đỗ vào nhóm tiến sỹ đứng sau, có tài gì chứ!"

"Con không thích vì dòng dõi phủ Vinh Bình thấp à?"

Liễu di nương nghĩ nghĩ, lại nói, "Hay là lục công tử phủ Phụng Xuân hầu được không? Lục công tử ——"

"Một đứa con vợ lẽ, con lấy hắn thì cả nhà đều là con thiếp! Nhà bọn họ là cái gì chứ, như thế mà cũng xứng sao!"

Liễu di nương: "……"

Bà buông danh thiếp trong tay, im lặng thật lâu rồi chợt nói:

"Sở Sở, nếu con muốn so với Minh Đàn thì kiểu gì cũng kém hơn. Thánh thượng ban hôn cho phủ Định Bắc vương, không phải là nhà mà con gái nhà ai cũng trèo lên được."

"Con biết, chẳng qua nó là đích nữ con là thứ nữ, nhưng so với nó con có kém hơn chỗ nào đâu!" Trong lòng Minh Sở hiểu rõ, nhưng vẫn không cam tâm, giọng nói rất căm giận.

Đến giờ nàng ta vẫn đắm chìm trong hào quang mình là hòn ngọc quý trên tay thống soát ở Dương Tây Lộ.

Sau sự kiện xảy ra ở phủ Bình quốc công ngày ấy, lời của Thẩm Họa cũng làm sự tự mãn trong nàng giảm đi chút ít, mấy ngày gần đây cũng khiêm tốn đi rồi. Nhưng suy nghĩ trong lòng sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều ngay được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!