Qua thời gian uống hết non nửa chén trà, bóng người đứng trước sa bàn kia cũng chưa động đậy chút nào, càng chưa lên tiếng.
Trong lòng Minh Đàn lo lắng, tay cầm hộp đồ ăn run nhè nhẹ, lông mi nàng rung rung, từ từ ngẩng đầu lên từng chút từng chút một.
Đập vào mắt là bóng người mặc đồ đen thoáng nhìn thấy lúc trước, dáng người thon dài thẳng tắp cao lớn, hình như còn cao hơn Thư nhị và Thẩm Ngọc nửa tấc.
Ấy thế mà không phải kẻ vạm vỡ thô kệch.
Minh Đàn vội vàng nhìn đi chỗ khác, thấy hắn vẫn chưa định lên tiếng, đành chậm rì rì đặt chén sứ trên bàn, đổ cháo lá sen ra thật chậm, nghĩ có cách nào có thể kéo dài thời gian hay không, cho tới khi hắn chủ động quay đầu để nàng thấy rõ mặt.
Đồng thời, nàng còn không nhịn được mà giương mắt cẩn thận nhìn lén bóng dáng kia.
Nhưng người kia như đang nghĩ cái gì, chưa đụng tới cháo cũng không hề có dấu hiệu sắp xoay người.
Giờ Minh Đàn là tiểu tỳ nữ, cũng không thể tự nhiên lên tiếng, nhỡ đâu vì lắm miệng mà bị kéo ra ngoài chịu phạt thì thật đúng là không có cách nào giải thích được.
Luẩn quẩn một lúc lâu, thấy cháo cũng đổ ra xong rồi, nàng không cam lòng, trộm ngắm bóng dáng người kia thêm mấy lần.
Bỗng nhiên, thân hình vị đó động đậy, dường như định xoay người, Minh Đàn giật mình suýt làm đổ cháo, hoảng loạn cụp mắt, có tật giật mình cúi đầu thật thấp.
Bước chân của người kia cực kỳ từ tốn.
Sa bàn cũng chỉ cách bàn ba bốn trượng, nàng cảm giác phải qua thời gian đủ uống thêm hơn nửa chén trà nhỏ nữa, vạt áo thêu hoa văn chìm và ủng đen mới chậm rãi đến gần, rơi vào tầm mắt nàng.
Giang Tự đứng trước bàn, lơ đãng quét mắt nhìn tiểu tỳ nữ đang cúi đầu đứng hầu bên cạnh, vén vạt áo lên, ngồi xuống, múc cháo lá sen, nếm một ngụm.
Tay người hành quân đương nhiên không thể nuột nà, trên ngón tay có chai, lòng bàn tay thô ráp, trên mu bàn tay còn có mấy vết thương mới do bất cẩn trong luyện kiếm trong mấy ngày gần đây, nhưng mà dáng tay hắn cực kỳ đẹp, ngón tay thon dài, đốt ngón tay gầy, xương ngón tay rõ ràng.
Minh Đàn nhìn mà thót tim, ngước mắt còn chậm rãi thong thả hơn so với lúc trước.
Đập vào mắt đầu tiên là cổ áo ngoài vắt chéo, rồi sau đó là cổ, yết hầu, cằm, môi, mũi, lông mày ——
Đó là một khuôn mặt có đường nét rõ ràng, cực kỳ tuấn mỹ đĩnh đạc không tỳ vết.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng.
Như trăng lạnh trên núi xa, lạnh lùng không thể xâm phạm.
Không hề giống mấy người tòng quân mà nàng đã từng gặp trước đó, xét về nhan sắc khí chất, không hề kém Thư nhị công tử danh chấn Thượng Kinh chút nào, thậm chí còn mang lại cảm giác… cao quý như vàng, thanh cao như ngọc.
Minh Đàn ngơ ngẩn.
Đây là Định Bắc vương điện hạ sao.
Có… có phải nhầm rồi không.
Ý niệm này vừa lóe lên, có người vén mành vào trướng, giải thích nghi hoặc cho nàng.
"Vương gia, trong cung truyền tin.
"Người tới quỳ một gối bẩm báo, ngừng lại một lát, liếc thấy tiểu tỳ nữ không hiểu chuyện đằng trước kia không hề có ý tránh đi, mà Vương gia hình như cũng không có ý cho lui, hắn hơi chần chừ. Giang Tự ngước mắt, ngạo nghễ bình tĩnh mở miệng:"Nói."
"Vâng." người tới cúi đầu chắp tay, tiếp tục nói, "Trong cung truyền tin, Thánh thượng coi trọng cuốn sách《 Lệ quân thúc ngũ luận 》mà Vương gia viết, ra lệnh Hàn Lâm viện sao chép, cũng gộp luôn với một số thư từ viết về binh pháp của Vương gia trước kia thành một quyển, không biết Vương gia có gì ý không?"
"Tuân theo thánh ý là được."
"Vâng. Vậy… thuộc hạ cáo lui."
Người đó lại quét mắt nhìn tiểu tỳ nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!