Giang Tự là thân vương có một không hai của triều Đại Hiện. Khi mới sinh ra hắn là hoàng thái tôn ngậm thìa vàng trong miệng, nhưng chưa đầy một tuổi thì phụ thân hắn Mẫn Tông thái tử qua đời ngoài ý muốn.
Sau đó tiên đế được phong làm Thái tử, khi lên ngôi đặt niên hiệu là Thuần Hưng, Thuần Hưng đế tại vị cũng chỉ hơn mười năm rồi băng hà vì bệnh, đương kim Thánh thượng là Đông cung Thái tử kế vị đăng cơ, niên hiệu Thành Khang.
Trước đây Giang Tự là hoàng thái tôn, vốn dĩ thân phận của hắn rất khó xử, theo lý mà nói có thể tồn tại trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị đã rất may mắn rồi, còn sống mà trưởng thành thì cùng lắm theo luật cũng chỉ được phong làm quận vương rồi bị ghẻ lạnh đuổi đến nơi xó xỉnh nào đó mà sống.
Nhưng vào năm hắn lập phủ, đương kim Thánh thượng lại phong tước cho hắn thành thân vương. Siêu phẩm thân vương, không thể thăng chức hơn được nữa, sau trận chiến phong thần dùng ba nghìn kỵ binh đánh thắng giặc năm ấy, khi hắn về kinh Thánh thượng đích thân tới cửa thành hạ kiệu đón người, cũng lấy hai chữ "Định Bắc" mà gia phong.
Tước vị là thân vương lại thêm phong hào lấy từ chiến công đánh giặc, với võ tướng mà nói đây chính là vinh quang bậc nhất.
— Ừm, xem ra Định Bắc vương điện hạ đúng là tôn quý phi thường.
Sau khi cân nhắc từ thông tin cuộc đời Định Bắc vương mà Bạch Mẫn Mẫn tìm được, Minh Đàn vô thức gật gù.
Như vậy vấn đề là, đi đâu mới có thể nhìn lén được vị Định Bắc vương điện hạ tôn quý phi thường quyền thế ngập trời này đây? Ngoại trừ những thông tin về cuộc đời hắn, dường như cực ít người biết về dung mạo, vóc người, thói quen yêu thích của hắn.
Vào bữa tối, Minh Đàn gắng gượng ăn mấy miếng lại gác đũa.
Thời tiết càng nóng, ăn uống càng kém. Đã nhiều ngày nay trong phòng nàng cũng không dùng huân hương nữa, chỉ để ở gian trống bên ngoài một mâm phật thủ tươi, hương quả phật thủ thanh đạm cũng khiến lòng người thư thả hơn một chút.
Thấy Minh Đàn chán ăn, mấy ngày gần đây khuôn mặt nhỏ đã hao gầy đi một chút, Tố Tâm cảm thấy không được tốt, thu dọn bữa tối xong nàng lại đi phòng bếp tự tay làm thức ăn.
Từ trước đến nay Minh Đàn đều thích ăn sữa đặc hạnh nhân nàng làm, hạnh nhân được nghiền nhỏ và rây mịn, thêm nước khuấy thành hỗn hợp sền sệt, lọc cặn rồi trộn đường trắng và bột gạo vào, trộn xong còn phải sên liên tục trên lửa nhỏ thành sữa đặc mềm mịn.
Sữa đặc hạnh nhân làm xong thì để nguội, Tố Tâm bưng một chén đi ướp lạnh, cuối cùng rải thêm một chút hạnh nhân cắt lát lên trên mang về Chiếu Thủy Viện.
Thấy món ướp đá, Minh Đàn thèm ăn hơn.
Tố Tâm làm hai bát, nàng ăn xong một bát còn muốn ăn thêm nữa.
Nhưng Tố Tâm không cho, nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Tiểu thư, ăn nhiều đá sẽ bị tiêu chảy, mấy ngày nay người chưa ra cửa, hay là mang bát sữa đặc hạnh nhân này đến thư phòng thỉnh an Hầu gia, tiện thể thư giãn xương cốt luôn. Sau khi tiêu hóa hết sữa đặc ướp đá, nô tỳ lại nấu mỳ gà cho người, nước hầm gà đang được đun rồi, tiểu nha đầu đang canh lửa."
Minh Đàn nghĩ nghĩ, cũng được, đúng là mấy ngày rồi chưa ra ngoài. Nhưng cha nàng thì thôi đi, nàng cũng không muốn nghe cha nàng thao thao bất tuyệt về chiến công vĩ đại giết người như ngóe của vị Định Bắc vương điện hạ kia.
Nàng bảo Lục Ngạc hầu hạ rửa mặt chải đầu trang điểm một lần nữa, mang sữa đặc hạnh nhân ướp đá đi Lan Hinh Viện.
Mời Bùi thị sữa đặc ướp đá xong lại ngồi nói chuyện phiếm với bà ở phòng khách một lúc lâu, đúng lúc có quản sự trong phủ tới trả tiền, Minh Đàn bèn đứng lên ra về.
Khi quay về viện mình đi qua hoa viên phía đông, đúng lúc nàng nhìn thoáng qua thấy Thẩm Họa đang dẫn theo nha hoàn đi hái hoa trong vườn, nghĩ nghĩ một lúc, nàng quyết định qua đó.
Thật ra nàng hiểu ngày ấy ở phủ Bình quốc công Thẩm Họa không mở miệng vì nàng, mà là vì chính nàng ấy.
Vì muốn có thanh danh tốt là được Hầu phu nhân dạy dỗ, Thẩm Họa mới tới sống nhờ Hầu phủ khi đến tuổi lấy chồng, nếu Minh Sở hủy hoại sự trong sạch của Minh Đàn, cũng tương đương với hủy hoại trong sạch của Thẩm Họa.
Ngược lại, thanh danh của Minh Sở không quá quan trọng với Thẩm Họa, mọi người đều biết nàng ta là thứ nữ được di nương nuôi dạy ở biên cương, mới hồi kinh thôi, nên cho dù có hơi ngu xuẩn ác độc cũng không ai ăn vạ Hầu phu nhân dạy dỗ không nghiêm rồi tiện đà nói lây sang phẩm hạnh của Thẩm Họa nàng không tốt.
Mặc kệ vì sao Thẩm Họa góp lời, nàng ấy thực sự đã giúp nàng, nàng cũng nên cảm ơn một tiếng.
"Biểu tỷ." Minh Đàn tiến lên.
"Tứ muội muội." Thấy Minh Đàn, Thẩm Họa cũng không bất ngờ, nàng gom thược dược trong rổ lại, giọng nói bình bình, "mới từ Lan Hinh Viện về à?"
Minh Đàn ừ khẽ, lại hơi nhún chân mà nói: "Ngày hội thơ hôm ấy cảm tạ biểu tỷ góp lời tương trợ, nếu biểu tỷ cần A Đàn làm gì thì cứ nói thẳng."
"Chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi, tứ muội muội không cần để ý." Thẩm Họa đỡ hờ Minh Đàn dậy, trong lòng biết Minh Đàn đã thừa nhận có ân tình này, thế cũng đủ rồi, không cần nói sâu thêm làm gì, "à đúng rồi, mấy ngày nay không gặp tứ muội muội, còn chưa chúc mừng tứ muội muội tìm được mối duyên tốt."
Minh Đàn cười nhạt không nói, chỉ yên lặng đánh giá Thẩm Họa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!