Trong vườn gió nhẹ thổi lay cành mẫu đơn, bướm bay dập dờn lưu luyến khóm hoa, mọi nơi đều yên tĩnh không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng hoa rơi suối chảy róc rách.
Sau một lúc lâu, nội thị khép thánh chỉ lại khom người tiến lên phía trước dâng lên, phá vỡ im lặng: "Chúc mừng tứ tiểu thư."
Trong đầu Minh Đàn trống rỗng, xưa nay nàng vẫn làm cực tốt lễ nghi quy củ giờ lại không nhớ nổi điều gì, cứ thế nhìn thánh chỉ kia chưa kịp hoàn hồn, mãi cho tới khi Chu Tĩnh Uyển lại giật nhẹ vạt áo nàng, nàng mới tỉnh ra từ trạng thái cứng đờ trong chớp mắt, gượng gạo lễ bái tạ ơn, đôi tay run run đỡ lấy thánh chỉ.
Nội thị âm thầm thở phào, giọng nói kính cẩn: "Vậy nô tài xin về cung trước để phục mệnh."
Hắn lại gật gật đầu với vợ chồng Bình quốc công, nói xin lỗi vì tuyên chỉ cho người phủ Tĩnh An hầu lại đến phủ Bình quốc công mà tuyên, thật sự đường đột.
Chuyện tuyên chỉ này tuy không hợp quy củ, nhưng nội thị không giải thích nhiều vợ chồng Bình quốc công cũng không dám mở miệng phỏng đoán thánh ý, chỉ hỏi thăm mấy câu mong Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương kim an.
Vợ chồng Bình quốc công không dám phỏng đoán thánh ý, những người khác càng không dám hỏi nhiều. Huống hồ so với việc tuyên thánh chỉ ở phủ người khác, việc càng khiến người khác khiếp sợ hơn là nội dung thánh chỉ —
Minh gia A Đàn được sắc phong là Định Bắc vương phi!
Chuyện gả cho người có địa vị cao hơn cũng bình thường, nhưng không nói đến chuyện thân phận đích nữ phủ Tĩnh An hầu và Định Bắc vương cách xa bao nhiêu, không xứng đôi thế nào, mà Minh gia A Đàn dù sao cũng vừa mới từ hôn, mặc kệ lý do tại sao, nhà bình thường cũng sẽ đợi nửa năm mới bàn đến chuyện hôn nhân.
Thánh thượng ra ý chỉ này thực sự là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, hơn nữa đối tượng tứ hôn lại là cái vị mới chỉ nghe danh chứ cực kỳ khó gặp, chiến thần của Đại Hiện, Định Bắc vương điện hạ.
Ký ức về cung yến đêm Nguyên Tiêu Định Bắc vương điện hạ làm mất hết thể diện của phủ Thừa Ân hầu vẫn còn mới như nguyên.
"A Đàn, A Đàn!
"Thấy Minh Đàn mãi mà không đứng lên, Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển đều không nhịn được mà nhỏ giọng gọi nàng. Người được tứ hôn trở thành Định Bắc vương phi tương lai còn cầm thánh chỉ quỳ ở đó, trừ vợ chồng Bình quốc công, những người khác nào dám đứng dậy, nhưng mọi người cũng không thể quỳ mãi được. Minh Đàn hoàn hồn, được hai người đỡ đứng lên, lại chậm chạp mở thánh chỉ ra nhìn chằm chằm chữ"tứ nữ phủ Tĩnh An hầu", "Định Bắc vương phi" một hồi lâu.
Không tuyên chỉ sai.
Thật sự là nàng.
Nàng bị tứ hôn.
Chuyện không phải rơi xuống đầu mình, sau khi hết kinh ngạc, những người khác điều chỉnh trong chốc lát cũng đều tiếp thu được rồi, thi nhau tiến lên nhìn nội dung viết rõ ràng trong thánh chỉ, ngọc tỷ chói lọi, còn có gì không thể tiếp thu đây, chuyện tốt như trên trời rơi xuống đó!
Định Bắc vương là chức vị thân vương siêu phẩm, Định Bắc vương phi từ đó cũng là thân vương phi siêu phẩm, xét tới quyền hành địa vị của Định Bắc vương, những vương gia khác làm sao có thể bằng được, nếu không cung yến đêm Nguyên Tiêu cũng sẽ không có nhiều quý nữ vội vàng thể hiện như vậy.
Đúng rồi, nói đến thân vương, vừa rồi Phụng Chiêu quận chúa nói cái gì ý nhỉ?
Phụ thân nàng Nghi vương không phải cùng một mẹ đẻ ra với Thánh thượng, khi tiên đế còn sống cũng không coi trọng, đến khi đủ tuổi lập phủ bèn bị tống cổ đi xa tới đất phong Vân Thành, tuy có đất phong nhưng không có thực quyền, mấy năm nay vì Thánh thượng muốn thể hiện tình cảm huynh đệ hòa đồng mới cho phép người này về kinh lập phủ.
Một người là nữ nhi của vương gia bình thường, chỉ vào mũi vương phi của vương gia nắm quyền cao nói ta xứng với mẫu đơn còn ngươi không xứng! Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ! Những quý nữ sống mười mấy năm này cũng chưa gặp trường hợp nào bị vả mặt nhanh như thế.
Bạch Mẫn Mẫn vừa mới bị Phụng Chiêu làm cho tức đến bốc khói, suýt nữa tiến lên cãi nhau, lúc này một đạo thánh chỉ như từ trên trời giáng xuống, nàng sao có thể dễ dàng buông tha, bèn tiến lên nói với Phụng Chiêu: "Quận chúa, không biết hiện nay ngài thấy A Đàn có xứng với mẫu đơn này không?
"Phụng Chiêu mím môi, sắc mặt chưa bao giờ khó coi như thế. Bạch Mẫn Mẫn lại bước tiếp còn muốn ngắt bông mẫu đơn cài lên đầu Minh Đàn, nhưng Minh Đàn lại giữ tay Bạch Mẫn Mẫn lại:"Cỏ cây có tâm hồn, hoa đẹp cũng tự vui."
Tuy rằng Minh Đàn còn chưa làm rõ tình huống bây giờ nên không muốn hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lời này vừa nói ra, thấy rõ ai cao ai thấp, cử chỉ vừa rồi của Phụng Chiêu quận chúa càng thể hiện sự dã man thô tục không xứng với thân phận.
Người xung quanh không mở miệng nhưng ánh mắt như rừng kim đâm về phía người Phụng Chiêu, tựa như khinh miệt, tựa như cười nhạo, từng ánh mắt dệt nên sự nhục nhã xưa nay chưa từng có!
Phụng Chiêu không thể ở lại vườn này thêm nửa khắc nào nữa, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Minh Đàn, phẫn nộ rời đi, cả đường che mặt về thẳng Nghi vương phủ.
Sau khi hồi phủ, suốt nửa ngày Phụng Chiêu khóc nháo đánh chửi trong phủ mà còn chưa phát giận đủ, không ngờ đến hoàng hôn Hoàng hậu lại sai người đến Nghi vương phủ hạ chỉ trách cứ, nói thẳng đức hạnh nàng không ổn, bắt ở trong phủ đóng cửa ăn năn.
Phụng Chiêu ngu luôn.
Thực ra chuyện nàng làm thơ mẫu đơn, ngắt hoa mẫu đơn cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng mấu chốt là nàng giương oai với Định Bắc vương phi tương lại, nơi nàng giương oai lại là nhà ngoại của Hoàng hậu – phủ Bình quốc công, ngắt hoa xong lại dẫm nát đóa mẫu đơn cũng là hoa mà Hoàng hậu ban cho tỷ muội nhà mình ngắm, người ở trong cung tự tay tỉ mỉ chăm sóc loại hoa quý này, Phụng Chiêu đây là đánh vào mặt ai!
Vợ chồng Nghi vương biết việc này thì khó thở tức ngực, ra lệnh cưỡng chế Phụng Chiêu không cho phép ra khỏi cửa mà hối lỗi ăn năn, nên nửa năm sau không ai trong kinh gặp lại Phụng Chiêu nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!