Nghe vậy, người biết sự thật như Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển không khỏi nhìn về phía Minh Đàn, gì đấy?
Không chờ hai người phản ứng lại, Thẩm Họa vốn dĩ đứng bên cạnh không hề có cảm giác tồn tại thế mà cũng mở miệng hát đệm nói: "Thật ra một cô nương có mấy chiêu để phòng thân đã đủ dùng, không cẩn thận làm bị thương người khác rốt cuộc cũng không tốt, huống hồ sơ sẩy còn rất có thể làm mình bị thương."
Thẩm Họa?
Minh Đàn liếc mắt, không ngờ nàng sẽ mở lời giúp đỡ.
Mọi người không biết sự thật, nghe xong lời nói của hai người lại đột nhiên sáng tỏ.
Ồ, hóa ra vị Minh tam tiểu thư này ỷ mình biết mấy ngón võ mèo cào nên ở trong phủ nhà mình đi bắt nạt người khác.
Minh tam tiểu thư này đúng là không có quy củ gì hết, một đứa con do thiếp nuôi mà cũng kiêu ngạo như vậy, cố ý hại người khác rơi xuống nước còn chưa nói, vậy mà lúc nào cũng nhớ tới để hóng xem người ta rơi xuống nước xong có bị cái gì không, tâm tư thật ác độc.
Các nàng nghĩ như vậy vì căn bản không nghi ngờ hai người đang nói dối.
Bởi vì Thẩm Họa và Minh Đàn tuy bình thường gọi nhau là họ hàng nhưng quan hệ cũng không thân, khi đi ra ngoài sẽ có nhóm riêng của mình, thỉnh thoảng còn ngầm cạnh tranh.
Nghĩ đến Minh tam tiểu thư này quá mức ương ngạnh, muội muội con vợ cả cũng dám hơi tí là quất roi, Thẩm Họa là bà con xa sống nhờ ở trong phủ chắc hẳn cũng bị nàng ta khinh nhục nhiều lần cho nên giờ này mới phụ họa Minh Đàn như vậy.
Nghĩ như thế, mọi người đều nhìn Minh Sở với ánh mắt như nhìn kẻ trơ trẽn đáng ghét.
Minh Sở: "Ta, Nguyên Tiêu —"
"Pháo hoa hoa đăng trong tết Nguyên Tiêu chắc sang năm tam tỷ tỷ có thể nhìn thấy." Thấy Minh Sở bất ngờ hồi phục tinh thần muốn giải thích, Minh Đàn lại nhe nhàng nói bịt miệng nàng ta, còn quay ra giải thích với mọi người: "Đợt trước tam tỷ tỷ mới từ Dương Tây Lộ về, trên đường đều thúc giục đi nhanh, tưởng là kịp về kinh vào đêm hoa đăng Nguyên Tiêu để ngắm pháo hoa, chẳng qua trời rét đường xa nên không kịp."
Thẩm Họa nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà tiếp lời: "Thật ra cũng trách ta, nếu không phải ta nói chuyện với bọn tiểu nha đầu kể xem đêm Nguyên Tiêu trong kinh náo nhiệt thế nào, đúng lúc bị tam muội muội nghe thấy gợi lại chuyện tiếc nuối kia, tam muội muội cũng đã không hờn dỗi vu vơ mà quất roi trong vườn."
"Nhắc tới hôm Nguyên Tiêu, năm nay A Đàn tự mình làm bánh trôi cũng thật ngon.
"Bạch Mẫn Mẫn kinh ngạc mất một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh ra bổ sung thêm một câu. Chu Tĩnh Uyển che miệng cũng nhỏ giọng nói:"Nói đến ta cũng cảm thấy rất tiếc, khi A Đàn gửi thiệp mời ta qua phủ hôm Nguyên Tiêu nếm bánh trôi muội ấy tự làm, chỉ trách thân mình ta chẳng ra sao, cứ đến thu đông là lại bị phong hàn mấy ngày chỉ đành nằm trên giường tĩnh dưỡng."
Minh Sở: "…?
"Bánh trôi cái quỷ gì, ăn ở trên sông à? Trợn mắt nói dối cũng chỉ đến thế mà thôi."Tĩnh Uyển, lão phu nhân nhà muội có một phương thuốc bồi bổ, đợi sửa lại xong ngày mai muội đưa đến trong phủ nhà tỷ, tỷ tìm hỏi đại phu xem có thể dùng không thì dùng một chút."
"A Đàn, giờ còn thấy choáng không? Không ăn sáng mà đã đi ra ngoài chơi là không được, giờ ăn chút điểm tâm cũng được."
"Bánh trôi gì cơ? Nói làm ta cũng muốn nếm một chút, sao A Đàn chưa gửi cho ta, đồ hẹp hòi, mau mau đưa túi thơm trả lại đây!"
Minh Sở còn chưa vạch trần mấy người kia nói dối, câu chuyện đã theo mồm năm miệng mười của mọi người bay đến đâu đâu, căn bản không ai cho nàng ta cơ hội mở miệng nói chuyện.
Chỉ chốc lát sau, các tài tử được mời bên phía Chương Hoài Ngọc cũng lục tục đến đông đủ, lực chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía bên kia vườn ngăn cách với bên này bằng một bức tường chạm rỗng, mọi người ai cũng nán lại với danh nghĩa ngắm hoa.
Thẩm Họa cố ý dừng ở phía sau, khi va vào Minh Sở, nàng ngừng bước chân nhẹ giọng cảnh cáo:
"Trường hợp như hôm nay, ta khuyên ngươi sống yên ổn chút, nếu hủy hoại sự trong sạch của tứ muội muội ngươi cho rằng mình còn có thể tìm được người tốt mà cưới gả sao? Bên ngoài người ta chỉ biết nói, đích nữ nuôi từ nhỏ ở trong kinh còn như vậy, thứ nữ được thiếp nuôi càng không cần bàn."
"Hầu gia có lẽ thương ngươi không động đến ngươi, phu nhân thì sao? Phủ Xương quốc công thì sao? Kể cả Hầu gia có thương ngươi như mạng nhất định phải bảo vệ cho ngươi, di nương của ngươi thì sao, chủ mẫu trong nhà xử lý thiếp thất cần gì lý do? Chết rồi thì cũng chỉ là chết thôi."
Minh Sở giật mình, lưng cứng lại.
Nàng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chứ chưa thực sự suy nghĩ sâu xa. Tiêu hóa thông tin tại chỗ một lúc lâu sau trong đầu nàng tràn đầy câu nói mà Thẩm Họa ung dung từ tốn nói ra lúc nãy, chết rồi thì cũng chỉ là chết thôi.
Phụng Chiêu quận chúa để ý thấy Minh Sở vẫn đứng trong đình hóng gió, tiến lên khinh thường đánh giá nàng, hồ nghi hỏi: "Nguyên do rơi xuống nước các nàng vừa nói là thật sao?"
Minh Sở mím môi cứng đờ một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!