Trong lúc Thành Khang đế và Minh Đình Viễn bàn chuyện trong Ngự Thư Phòng, ba vị tiểu thư phủ Tĩnh An hầu cũng chuẩn bị tỉ mỉ, khoan thai ra cửa.
Thẩm Họa vẫn ăn mặc thanh nhã như thường lệ, làn váy hồng phấn dập dờn như sóng nước càng khiến nàng mảnh khảnh yêu kiều, hoàn toàn có thể dung nhập vào nhóm quý nữ trong kinh.
Minh Sở lại vẫn mặc một bộ váy đỏ hiên ngang, thoạt nhìn cũng không khác dáng vẻ ngày nàng hồi phủ là mấy, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra áo nàng mặc hôm nay tinh xảo hơn nhiều, trong ngoài có thêm bốn năm tầng, khi đi lớp lớp trùng điệp, đỏ tươi rực rỡ lại không chói mắt.
Khi đến trước cửa phủ Bình quốc công ở phố Xuân Chính Đại, xe ngựa lại khó đi tiếp.
Cũng không biết vị tam tiểu thư Chương gia này mời bao nhiêu người tới hội thơ, xe ngựa các phủ đậu kín đường, hạ nhân dẫn ngựa vào chuồng chạy không hết việc, không ít người qua đường thấy hôm nay phủ Bình quốc công náo nhiệt như vậy, cũng ngó nghiêng ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Minh Sở ngồi cùng một xe với Minh Đàn và Thẩm Họa, trong lòng vô cùng khó chịu, cả đường xị mặt, nửa khắc cũng không muốn ngồi cùng các nàng.
Thấy xe dừng lại một lúc lâu, nàng không nhịn được mà vén màn xe lên, không kiên nhẫn hỏi: "Sao còn chưa đi?"
"Tam tiểu thư, đằng trước bị chặn rồi không đi được."
Minh Sở: "Bảo bọn chúng dịch ra một chút không phải được rồi à!"
Phu xe: "……"
Minh Đàn cũng vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, sau đó nhanh chóng hạ mành nhướng mày nói: "Tam tỷ tỷ muốn Phụng Chiêu quận chúa nhường đường cho tỷ sao?"
Quận chúa?
Minh Sở còn muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra lại ngậm miệng vào.
Kỳ thật Minh Đàn còn rất không thích vị Phụng Chiêu quận chúa kia, tiệc thưởng cúc năm đó, nàng tự mình phổ đàn tấu một khúc Dữ Thu Nghi, mọi người đều nói nghe tiếng đàn như gió mát êm tai, quả thật như nhạc của tiên trên trời, chức vị hoa chủ không thể nghi ngờ là của nàng.
Ai ngờ vị quận chúa vừa từ Vân Thành về kinh này đột nhiên chạy tới xem hội, ngoài miệng nói chỉ đến góp vui, mọi người cứ tùy ý, nhưng sau đó con gái một nhà quan nhỏ không bỏ phiếu chọn nàng ngay lập tức bị làm cho mất mặt, từ đó ai còn dám đắc tội? Ai cũng nhao nhao đi bầu lại vị trí hoa chủ.
Vị quận chúa này cũng rất không tự biết mình, cho rằng mình được hoa chủ là thật sự xinh đẹp chói lòa tài hoa hơn người, mấy năm nay về kinh đi khắp nơi tham gia cuộc vui để tranh nổi bật, trong yến tiệc ngắm hoa thường có thể thấy nàng, nhưng nàng vừa xuất hiện là có thể làm cho không khí vốn dĩ khoan khoái thoải mái trở nên vô cùng vi diệu.
Có lẽ là bởi chuyện hoa chủ, Phụng Chiêu quận chúa cũng không thích Minh Đàn, mỗi khi gặp mặt sẽ muốn gây chuyện với nàng.
Cũng may Minh Đàn không phải là dạng dễ bị bắt nạt, ở ngoài tuy không thể mạo phạm hoàng thân tông thất, nhưng nàng có thể nói nha.
Phụng Chiêu quận chúa từ nhỏ lớn lên ở biên thuỳ Tây Nam, quy củ lễ nghi cũng chỉ tốt hơn Minh Sở một chút, còn không giỏi võ bằng Minh Sở, không biết đánh nhau.
Khi hai người đối mặt, Minh Đàn thường xuyên nói đến chuyện lễ pháp, trích dẫn văn cổ nay vòng đến chủ đề nàng kia không đáp trả được, hơn nữa bên cạnh Minh Đàn còn có không ít quý nữ, kẻ xướng người hoạ càng làm người ta ức chết.
Lần này Phụng Chiêu quận chúa cũng tới đây, Minh Đàn suy nghĩ, hôm nay tốt nhất không nên tiếp xúc, rốt cuộc nàng đến đây vì Thư nhị công tử, vậy cũng không nên lưu lại cho người ta ấn tượng mình có miệng lưỡi sắc bén.
Nhưng mà Minh Đàn cũng không biết, vừa nãy nàng vén mành nhìn xung quanh, mục đích nàng muốn đạt được là ngẫu nhiên gặp được Thư nhị công tử đã thành.
Chương Hoài Ngọc vốn không chịu nổi đường muội nhà mình lẽo đẽo ỉ ôi với hắn, đồng ý mời Thư nhị đến thưởng trà. Nhưng Chương Hoài Ngọc đâu phải người có thể an phận thưởng trà, mới vừa mở lời mời Thư nhị, Thư nhị liền biết có gì đó bất thường nên hỏi ra được tình hình thực tế.
Nhưng Chương Hoài Ngọc đã đồng ý rồi, Thư Cảnh Nhiên biết được sự thực cũng không thể không giúp hắn tránh mất mặt với đường muội.
Hôm trước Thư Cảnh Nhiên cưỡi ngựa diễu hành trên phố bị ném trái cây đến đau cả người, bóng ma tâm lý còn chưa tiêu tan, lại bị một đám khuê tú vây xem, hắn nghĩ tới đã thấy căng da đầu, cả người đều bứt rứt.
Vì thế hắn đề nghị với Chương Hoài Ngọc, không bằng mời một đống tài tử trong kinh đến thưởng trà luận thơ, ngồi đối diện với hội thơ của đường muội hắn qua hoa viên, như vậy vừa phong nhã lại náo nhiệt hợp lý, hắn cũng không phải chịu khổ một mình.
Cũng bởi vì đề nghị này, hôm nay trước cửa phủ Bình quốc công mới có tình cảnh nhiều ngựa xe ồn ào chen chúc đông đúc như vậy.
"Huynh thật sự không đi à?"
Đầu phố Xuân Chính Đại, Thư Cảnh Nhiên dừng bước hỏi.
"Có chính sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!